Kiều Nhu được xếp chung phòng với Hạ Tư Tư.
Vừa gõ cửa phòng, Hạ Tư Tư đã nhanh chóng mở cửa, nhìn Ôn Diễn bế Kiều Nhu trên tay, Hạ Tư Tư bèn lách người qua một bên cho anh bế cô vào và hỏi han Kiều Nhu:
"Sao rồi Nhu Nhu, có nặng lắm không?"
Kiều Nhu lắc đầu:
"Không sao, hạn chế đi lại vài ngày là được."
Kiều Nhu quay sang nhìn Ôn Diễn, nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn thầy Ôn, hôm nay anh vất vả rồi, anh tranh thủ về phòng nghỉ ngơi đi."
"Vậy tôi đi trước, hai người cũng nghỉ ngơi đi. Còn có, nhớ đừng để vết thương đυ.ng vào nước."
Ôn Diễn dặn dò xong, liền quay người trở về phòng của anh.
Nhìn theo bóng lưng Ôn Diễn, Hạ Tư Tư cảm thán:
"Thầy Ôn thật sự là quá tốt, có thể cõng cậu cả một quãng đường dài như vậy, còn chu đáo đưa cậu tới bệnh viện, còn ân cần dặn dò như thế. Đúng là một người đàn ông siêu siêu tốt luôn."
Kiều Nhu mỉm cười, anh thực sự là một người đàn ông rất tốt.
Không chỉ cõng cô xuống núi, mà trong lúc cõng còn tốt bụng chăm sóc hoa huyệt của cô đến mức phun nước dầm dề nữa, ừm, phun ướt lưng của anh.
Nghĩ đến trên lưng anh còn dính dâʍ ŧᏂủy̠ của mình, Kiều Nhu lại cảm thấy hoa huyệt có chút ngứa ngáy.
Cô phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ mới được, thật là muốn bị anh thao cho sung sướиɠ.
Bởi vì chân không tiện đi lại nên ngày hôm sau Kiều Nhu ở lại khách sạn một mình, còn những người khác vẫn tiếp tục dẫn đoàn học sinh đi tham quan.
Hiện tại là 9h sáng, buổi chiều lúc 3h kết thúc chuyến tham quan, mọi người sẽ trở lại khách sạn mở một bữa tiệc nhỏ rồi mới trở về nhà.
Kiều Nhu đang lười biếng nằm trên giường nghĩ xem hôm nay nên câu dẫn anh như thế nào.
Buổi chiều, sau khi mọi người trở về nghỉ ngơi một lúc thì bắt đầu tới phòng bao của khách sạn dự tiệc.
Bởi vì số lượng học sinh khá nhiều nên trường học sắp xếp nhiều phòng bao, giáo viên và học sinh ở các phòng khác nhau.
Ở phòng của giáo viên, xung quanh chiếc bàn tròn to lớn, Ôn Diễn và Kiều Nhu như thường lệ vẫn ngồi cạnh nhau, điều này đã trở thành chuyện ngày thường trong mắt tất cả mọi người.
Thấy bữa tiệc đã bắt đầu được một lát, thời điểm mới vừa nhập cuộc không bao lâu như thế này thường sẽ có rất ít người rời khỏi phòng.
Kiều Nhu cầm ly nước trái cây giả vờ vô ý làm đổ lên người Ôn Diễn một ít.
"A… xin lỗi thầy Ôn, anh không sao chứ, em bất cẩn quá, thực xin lỗi."
Vừa nói cô vừa lấy khăn giấy đưa cho anh lau.
Ôn Diễn xua tay:
"Không sao, tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Nói xong, anh cất bước đi ra ngoài.
Nhà vệ sinh cách phòng bao của bọn họ khá xa, nằm tận cuối dãy hành lang, cho nên Kiều Nhu cũng không vội.
Ngồi thêm một lát, cô quay sang nhìn Hạ Tư Tư ở bên cạnh với vẻ mặt đau khổ, nói nhỏ vào tai cô ấy:
"Tư Tư, hình như tớ tới tháng, cậu dìu tớ tới nhà vệ sinh được không?"
Hạ Tư Tư nghe cô nói vậy, ngay lập tức dìu cô đến nhà vệ sinh.
Đi được tới góc rẽ ở cuối hành lang, nhìn phía trước nhà vệ sinh nam có một người đàn ông nước ngoài đang đứng bấm điện thoại.