Còn chưa nói xong, anh đã nghe cô lên tiếng cắt ngang, giọng cô nghẹn ngào vang lên:
"Em xin lỗi, chuyện vừa rồi là lỗi của em, lẽ ra em không nên có phản ứng, lẽ ra lúc đó em nên đẩy tay anh ra, chỉ là lúc đó… lần đầu tiên bị người khác chạm vào nơi đó, kɧoáı ©ảʍ mạnh như vậy em thực sự không có sức lực chống đỡ. Ôn Diễn, em xin lỗi, xin lỗi anh, em thực sự không phải cố ý."
Nói rồi, Kiều Nhu ngước mặt lên nhìn anh.
Khuôn mặt cô gái nhỏ đầy vẻ tự trách, môi đào bị cắn đến mức chảy máu, đôi mắt to tròn ngày thường tỏa sáng như ánh mặt trời, giờ đây lại tràn ngập nước mắt.
Nhìn cô gái nhỏ nhận hết mọi lỗi lầm về mình như vậy, Ôn Diễn lại càng phỉ nhổ bản thân mình.
Cô động tình là do anh cố ý giở trò, xoa nắn hoa huyệt cô là do anh không biết kiềm chế.
Cô chỉ là một cô gái non nớt không có sức phản kháng, mọi lỗi lầm đều là do anh mà ra.
Anh làm chuyện phản bội vợ mình, lại còn làm tổn thương Kiều Nhu, khiến cô tự trách thành như vậy, anh đúng là không bằng cầm thú.
Ôn Diễn vuốt mặt, nặng nề thở dài một hơi:
"Em không có lỗi gì cả. Toàn bộ chuyện này đều là lỗi của anh, là anh nhất thời không biết kiềm chế. Hôm nay là anh mạo phạm em, anh xin lỗi."
Ngập ngừng một chút, Ôn Diễn tiếp tục nói:
"Kiều Nhu, chuyện hôm nay chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra hay không? Em muốn anh bù đắp cho em như thế nào? Chỉ cần là việc có thể bù đắp được những gì anh đã làm, anh nhất định sẽ bù đắp cho em."
Kiều Nhu nhìn anh, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, bộ dạng cô lo lắng như sợ anh sẽ vì chuyện vừa rồi mà xa lánh, chán ghét cô.
"Em chỉ muốn…. muốn chúng ta vẫn là anh em tốt như lúc trước, muốn anh không chán ghét em, được không anh?"
Ôn Diễn thấy cô gái nhỏ lo sợ như vậy, lại cảm thấy đau lòng.
Thời gian này anh vốn xem cô như em gái mình, vậy mà bây giờ anh lại khiến cho cô đau lòng, khiến cô lo lắng, còn tự xem nhẹ bản thân trong khi cô hoàn toàn không có lỗi gì.
Càng nghĩ càng thấy bản thân có lỗi, Ôn Diễn nhẹ giọng dịu dàng nói với cô:
"Chúng ta đương nhiên vẫn là anh em tốt, em vẫn là em gái của anh, sẽ không có chuyện anh chán ghét em, cho nên em đừng suy nghĩ gì nhiều."
Dứt lời, anh nhìn thấy cô nhẹ nhõm như trút được nỗi lo lắng mà nhìn anh, đôi mắt cô như lấy lại được ánh sáng vui vẻ ngày thường.
"Vâng ạ."
Ôn Diễn cũng thở phào một hơi, chuyện này xem như tạm thời giải quyết ổn.
Trước mắt phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Kết quả đúng như dự đoán, cô bị bong gân, tuy không nặng nhưng vẫn nên hạn chế đi lại trong vòng một tuần.
Cũng may tuần sau nghỉ lễ Quốc khánh nên không cần đi dạy, cô có thể yên tâm mà ở nhà dưỡng thương.
Ôn Diễn đưa cô tới khách sạn mà trường học đã sắp xếp để qua đêm.
Anh bế Kiều Nhu từ dưới sảnh lên phòng mà trường sắp xếp cho giáo viên.
Các thầy cô giáo khác và học sinh đều đã đến nơi đây từ hơn một tiếng trước.