Cơ thể áp sát vào nhau, dươиɠ ѵậŧ cọ xát giữa khe mông, mà cô lại còn rướn người lên nói nhỏ như thổi khí vào tai anh.
Ôn Diễn thực sự cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa.
Anh cho rằng cô đang câu dẫn anh, nhưng lúc khuôn mặt ngây thơ kia xoay qua, trên mặt cô rõ ràng chỉ có bất mãn với sự đông người chật chội này, không hề có một chút tìиɧ ɖu͙© nào.
Điều này khiến anh cảm thấy bản thân mình lại suy nghĩ không đứng đắn, đổ oan cho cô gái nhỏ, cô thực sự chỉ là muốn xoay người, không phải cố ý cọ dươиɠ ѵậŧ anh.
Tay anh nắm chặt eo cô, bắt cô đứng yên:
"Đừng động đậy, em cố chịu một chút, sắp tới tầng trệt rồi."
Kiều Nhu nghe lời đứng yên, cô cảm nhận được rõ ràng động tác nhỏ vừa rồi của anh.
Nhân lúc nắm chặt lấy eo cô, ngón tay của anh còn cố ý xoa nhẹ trên eo cô một chút.
Cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, Kiều Nhu vẫn rất tự nhiên mà than thở một chút về chuyện thang máy, con Ôn Diễn lại có chút không được tự nhiên đi bên cạnh.
Thỉnh thoảng, anh lại liếc mắt nhìn vào cặp mông căng mướt của cô rồi lại nghĩ đến cảnh dươиɠ ѵậŧ cọ vào khe mông.
Chuyện vừa rồi đối với anh mà nói thực sự khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
_ _ _ _ _
Cuối tuần, trường học tổ chức một buổi leo núi kết hợp với tham quan vườn quốc gia trong hai ngày một đêm, buổi tối mọi người sẽ cùng nhau ở khách sạn, đây là hoạt động truyền thống của trường.
Các thầy cô trẻ tuổi đều phải tham gia cùng để giúp đỡ quản lí các em học sinh, đương nhiên trong số đó có cả Kiều Nhu và Ôn Diễn.
Hôm nay mọi người đều mặc các loại quần áo thể thao, Kiều Nhu mặc áo thun kết hợp với chân váy tennis dài đến giữa đùi trông vô cùng năng động.
Để không quá hở hang, cô còn mặc thêm quần tất che kín đôi chân dài của mình.
Đoàn leo núi bắt đầu rất thuận lợi.
Leo đến đỉnh núi, mọi người cùng nhau đi dâng hương, cầu nguyện, sau đó lại nghỉ ngơi, ăn cơm trưa, ngồi ngắm toàn cảnh thành phố.
Chỉ là, buổi chiều lúc xuống núi xảy ra chút sự cố.
Ôn Diễn đi ở cuối đoàn người, còn Kiều Nhu đi ngay phía trước anh một đoạn.
Lúc đi xuống đến giữa sườn núi, Kiều Nhu không cẩn thận té ngã, Ôn Diễn và những học sinh ở gần cô vội vàng đi tới xem xét.
Nhìn một chút, thấy chân cô đã sưng tấy lên, hẳn là bị bong gân.
Không thể để cô tự đi, mà đoàn người phía trước cũng đã ở khá xa không thể gọi lại giúp đỡ, Ôn Diễn chỉ còn cách cõng Kiều Nhu đang cắn chặt môi không để bản thân phải bật khóc trước mặt học sinh.
Đỡ Kiều Nhu lên trên lưng, Ôn Diễn nghiêm giọng nói với đoàn học sinh mà hai người chịu trách nhiệm quản lý:
"Các em xếp hàng ngay ngắn, trật tự tiếp tục đi xuống núi."
Chờ học sinh cuối cùng đi qua mình, Ôn Diễn mới cất bước, cõng Kiều Nhu đi ở cuối đoàn người.
Lúc này, Kiều Nhu thút thít ở bên tai Ôn Diễn, nói chuyện với anh:
"Cảm ơn thầy Ôn, em gây phiền phức cho thầy rồi."
"Không phiền. Không phải chuyện gì lớn. Em còn đau lắm sao?"
"Ừm. Đau lắm ạ."
"Cố gắng chịu đựng một chút, đợi xuống dưới sẽ ngay lập tức đưa em đến bệnh viện."