Ăn sáng xong, chào tạm biệt Lê Lâm, hai người cùng nhau đi xuống ga-ra chung cư lấy xe.
Ngồi ở ghế lái phụ, tâm tình của Kiều Nhu vô cùng vui vẻ.
Sau này mỗi ngày cô và Ôn Diễn đều sẽ cùng nhau đi làm, cùng nhau về nhà như thế này, hai người luôn luôn đi cùng nhau giống như là một cặp vậy.
Trên suốt đoạn đường, hai người cũng trò chuyện rất nhiều.
Kiều Nhu mang một bộ mặt ham học hỏi, hỏi Ôn Diễn rất nhiều về kinh nghiệm dạy học này nọ, còn rất nghiêm túc lắng nghe từng lời truyền đạt kinh nghiệm của anh.
Trong lúc lái xe, Ôn Diễn tuy rằng nói chuyện với Kiều Nhu nhưng tầm mắt vẫn luôn luôn chăm chú nhìn đường phía trước, rất tập trung lái xe.
Đến lúc dừng đèn đỏ, Ôn Diễn mới quay qua nhìn về phía Kiều Nhu, liền nhìn thấy gương mặt vô cùng nghiêm túc lắng nghe anh nói của cô.
Môi đào nhỏ xinh mím lại, đôi mắt lại mở to, hoàn toàn chính là bộ dạng của một bé con cố gắng thể hiện mình đang nghiêm túc, nhìn cô lúc này y hệt như thằng nhóc Ninh Ninh nhà anh.
Ôn Diễn không nhịn được lại bật cười, mỗi lần nhìn các loại biểu cảm của cô bé Kiều Nhu này đều khiến anh vô thức cảm thấy vui vẻ, thật hi vọng sau này cũng có thể sinh ra một tiểu công chúa đáng yêu như cô.
Đến trường học cấp ba Minh Đức, bước xuống xe nhìn xung quanh trường học một vòng, cảm giác thật là hoài niệm.
Không phải hoài niệm ba năm thanh xuân ở đây mà là hoài niệm bởi vì đây là nơi cô nhìn thấy Ôn Diễn lần đầu tiên.
Còn Ôn Diễn thấy cô đang cảm xúc dạt dào như vậy cũng không đành cắt ngang.
Kiều Nhu hít sâu một hơi, sau đó nhìn Ôn Diễn, nói bằng giọng hóm hỉnh:
"Thầy Ôn, lần đầu tiên tới đây làm việc, hi vọng sau này được thầy chiếu cố nhiều hơn."
Ôn Diễn nhướng mày, đáp:
"Đương nhiên rồi, cô giáo Kiều."
Nói xong, hai người bật cười, cùng nhau đến phòng làm việc của giáo viên.
Trên đoạn đường ngắn này, Kiều Nhu thầm nghĩ trong lòng: "Chiếu cố mà em nói không chỉ là về công việc đâu thầy Ôn yêu quý, chiếu cố còn có loại khác ví dụ như là chiếu cố ở trên giường chẳng hạn, loại này chẳng phải sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn hay sao. Ừm… nếu thầy Ôn là một thầy giáo tốt, hẳn là lúc ở trên giường nên chiếu cố em thật nhiệt tình."
_ _ _ _ _
Ngày trước lúc còn học ở đây, Kiều Nhu vốn là học trò cưng của các thầy cô, cho nên làm quen với mọi người trong phòng làm việc vô cùng thuận lợi.
Đều là những thầy cô trước kia Kiều Nhu quen, chỉ có thêm vài gương mặt mới lạ, là những thầy cô trẻ vừa mới đến đây làm việc một, hai năm.
Trong đó có một cô gái bằng tuổi với Kiều Nhu, đến đây làm việc mới được một học kỳ, tên là Hạ Tư Tư.
Tính cách hai người đều hoạt bát như nhau nên rất nhanh liền trở thành bạn tốt.
Trong mấy ngày tiếp theo, mọi người cùng trò chuyện với Kiều Nhu rất nhiều, đều là túm tụm lại chỗ cô để nói chuyện.
Mà bàn làm việc của Kiều Nhu lại ngay bên cạnh bàn làm việc của Ôn Diễn, nên chuyện mà mọi người nói anh đều bất đắc dĩ nghe không sót một chữ, cũng biết thêm nhiều điều về Kiều Nhu.