Những Ngày Tháng Đi Học Ở Cổ Đại

Chương 17: Nhà ăn

Chuông nghỉ trưa vừa vang lên không bao lâu , thư sinh từ các viện ùa ra, chạy đến nhà ăn.

Đều là thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn, không chịu được đói bụng. Đám người Diệp Mẫn cũng khoác vội mũ nón áo choàng đi đến Tụy Hoa Lâu.

Quốc Tử học tổng cộng có hai nơi nhà ăn. Một là Tụy Hoa Lâu chuyên dành cho đám con dòng cháu giống, mỗi năm phải giao rất nhiều phí đồ ăn. Nơi còn lại là Duyệt Vị Đường dành cho thư sinh bình dân, chi phí đồ ăn mỗi năm ở đây đều do Hộ Bộ thống nhất chia cho trường học.

Thư sinh hai giai cấp có khác biệt rõ ràng thì tất nhiên sẽ không đi đến nhà ăn của đối phương dùng cơm, bao gồm cả Diệp Mẫn. Mặc dù cậu cũng không có quan niệm giai cấp gì đó nhưng không cần nghĩ cũng biết đồ ăn của Tụy Hoa Lâu và Duyệt Vị Đường khác biệt như trên trời dưới đất.

Sau khi ngồi xuống sẽ tự có kẻ hầu bưng khay gỗ sơn mài tới đưa đồ ăn. Mỗi người bốn đĩa thức ăn nhỏ và một chén canh. Có món chay, món thịt, món cá, dinh dưỡng phối hợp cân đối, một tuần mười ngày không lặp lại.

Đồ ăn hôm nay là gân hươu hầm, chim cút chiên giòn, cá thát lát kho gừng, dưa leo tưới dầu cộng thêm một chén canh gà xé phay đã gạn dầu.

Diệp Mẫn quá đói, sáng nay dậy sớm buồn ngủ không mở nổi mắt. Đồ ăn sáng Phong Kim gói cho cậu cũng chưa kịp ăn cho nên tiểu đồng vừa đặt thức ăn xuống cậu đã vội chấp đũa gắp đồ ăn.

Ăn xong mấy miếng trong dạ dày ấm lên chút cậu mới ngẩng đầu giương mắt liền nhìn thấy mấy người Ngụy Ngang Uyên nhìn cậu đầy vẻ ghét bỏ.

Diệp Mẫn phồng má nhai mấy miếng, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi mới hỏi: “Nhìn ta làm gì?”

Ngụy Ngang Uyên tặc lưỡi hỏi cậu: “Đồ ăn trong trường ngươi ăn không thấy chán sao?”

“? Ngon lắm mà.”

Ngụy Ngang Uyên lẩm bẩm với vẻ mặt vô vọng: “Cái bộ dạng này của ngươi… Người không biết còn tưởng phủ Hộ Bộ Thị Lang không có cơm ăn.”

Diệp Mẫn: “…”

Nguyễn Vân Sinh sờ sờ cằm: “Lại không kịp ăn sáng à?”

Diệp Mẫn gật đầu: “Dậy muộn quá, không kịp ăn. Đêm qua ta ngủ không được, mãi đến giờ tý mới ngủ.”

“Trời ạ!” Đám người bọ họ ai cũng kinh ngạc: “Như vậy không tốt cho thân thể đâu. Mẫu thân ngươi không quản sao?”

Nguyễn Vân Sinh suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “ Nửa đêm nửa hôm thức để làm gì? Trời thì tối mù tối mịt.”

Diệp Mẫn còn chưa kịp trả lời lại thấy Lý Triệu cười nhạo nói: “Ta hiểu rồi, chẳng lẽ là cùng nha đầu kia…”

“Ồ?” Mấy người nhìn nhau đầy ái muội một hồi rồi lại đồng thời cười rống lên.

“Đi đi đi, mấy người biết cái rắm ấy!” Diệp Mẫn không nhịn được hất tay một cái. Một đám chưa đủ lông đủ cánh cũng dám nói cái này.

Lý Triệu nhếch miệng cười: “Đây là ngại ngùng đấy hả? Vậy để ta đoán xem đó là người nào. Ta nhớ lần trước đến phủ, có một nữ tỳ xinh đẹp tên là Bảo Hà. Gương mặt trái xoan, đôi môi hồng hào…”

“Thật hả?” Ôn Tuấn vội la lên.

“Đừng nói nhảm nữa!” Diệp Mẫn dùng đũa khẽ Lý Triệu một cái: “Làm hỏng thanh danh của nha đầu nhà ta. Sau này không tìm được người tốt để gả thì ta tìm các ngươi đòi phụ trách nha.”

Hai người thấy Diệp Mẫn có chút nổi nóng liền ngại ngùng coi như thôi. Ngụy Ngang Uyên bên cạnh im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Nếu ngươi cảm thấy nha đầu đó ngoan ngoãn tốt tính thì hai năm nữa thu vào trong phòng ngươi là được rồi còn sợ có người nói chắc?”

Diệp Mẫn không có cách nào lý luận với bọn họ. Cậu vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn dây dưa thêm về vấn đề này liền lườm bọn họ một cái sau đó nói sang chuyện khác: “Các ngươi còn không ăn nhanh lên? Đồ ăn sắp nguội hết cả rồi.”

Lúc này bọn họ mới bất đắc dĩ cầm đũa lên. Nhưng Ôn Tuấn ngồi cạnh Diệp Mẫn lại dùng cùi chỏ chọc chọc cậu, nháy mắt ra hiệu cậu nhìn ra sau.

Diệp Mẫn quay đầu lại, nhếch mày. Hóa ra là đám ma ốm bên Viện Khải Nam.

Liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ là người của Viện Khải Nam. Cũng không phải bởi vì Diệp Mẫn biết mặt bọn họ mà là do trang phục của thư sinh Kim Lăng khác với bọn họ ở một chỗ. Chính là cần đeo vòng khắc gỗ trên tay, vấn tóc đội nón bạc. Trung tâm nón bạc còn khảm một viên hồng bảo thạch. Viên bảo thạch kia to như đồng tiền, phẩm chất vô cùng tốt.

Dù không phải lần đầu thấy nhưng Diệp Mẫn vẫn không nhịn được phải thổn thức trong lòng. Chả trách lại nói Lưỡng Hoài giàu có đông đúc, khó mà sánh bằng.

Người của Viện Khải Nam vừa đến, toàn bộ Tụy Hoa Lâu đều thoáng trở nên im lặng.

Ngụy Ngang Uyên xì một tiếng nói: “Nhà giàu mới nổi.” Mọi người Viện Khải Thụy đều cúi đầu nhịn cười, chỉ có Ôn Tuấn chu miệng không vui cầm đũa chọc chọc bát cơm.

“Sao vậy?” Diệp Mẫn kỳ quái hỏi.

“Ta muốn ăn đồ ăn giống bọn họ.”

Diệp Mẫn ung dung vẫy tay gọi một tiểu đồng hầu hạ đến bên cạnh: “Đến nhà bếp mang một phần đồ ăn của Viện Khải Nam qua đây.”

Bởi vì Viện Khải Nam không quen đồ ăn ở đây nên Quốc Tử Học không chỉ mời đầu bếp từ phía nam về mà mỗi tháng còn phải vận chuyển một thuyền đồ ăn tươi lâu của bản địa đến đây. Cũng không phải đồ gì quý giá nhưng bởi vì như vậy nên đồ ăn của Viện Khải Nam cũng không giống với bọn họ.

Cái tên Ôn Tuấn này bình thường muốn ăn gì chẳng có. Giờ nói muốn ăn đồ ăn của Viện Khải Nam chỉ sợ là giả, tâm lý không cân bằng mới là thật.

Thị đồng bên cạnh rõ ràng là có chút sửng sốt. Mắt thấy Diệp Mẫn nhíu mày mới vội chạy chậm vào sau bếp. Nhưng chỉ chốc lát sau lại ủ rũ đi ra, cẩn thận trả lời: “Trong phòng bếp nói, mỗi ngày chỉ chuẩn bị hai mươi phần đồ ăn của Viện Khải Nam.”