Những Ngày Tháng Đi Học Ở Cổ Đại

Chương 8

Trước kia, Diệp Mẫn vẫn luôn muốn cạnh tranh với anh trai mình. Dù sao cậu cũng cảm thấy bản thân không hề tệ. Nhưng bây giờ, cậu không muốn làm vậy nữa. Thi đấu với người tài hoa hơn người quả thật có tiến bộ thật đấy nhưng mà đấu với thần thì đấu sao nổi. Còn không phải là ăn no rảnh rỗi à? Ngay từ lần đầu tiên Diệp Mẫn nhìn thấy ca ca Diệp Kính của mình thì cậu đã cảm nhận giữa hai người tựa như một người ở trên trời còn một người thì ở dưới đất vậy.

Anh cả tài giỏi như vậy, lại là trưởng tử nên đương nhiên sẽ được sủng ái. Cảnh tượng này Diệp Mẫn rất quen thuộc. Lần đầu tiên đến triều Đại Văn, từ trong miện của đám nha hoàn cậu đã hiểu rõ vị thân chủ này trước đây cũng giống như cậu. Vì để tranh giành sự chú ý của phụ thân mình mà ngày ngày chọc phá. Không cần hỏi thì Diệp Mẫn cũng biết chắc kết quả. Tuy nhiên, cha của Diệp Mẫn chỉ thấy cậu cẩu thả, hành sự lỗ mãng nhưng trong mắt của Diệp lão gia đôi lúc lại vô tình lộ ra sự ghét bỏ.

Lần đầu tiên Diệp Mẫn hiểu được ánh mắt mà Diệp Thị Lang nhìn mình có ý gì thì cậu vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi. Trong lòng cảm thấy đau nhói, không biết do bản thân tức cảnh sinh tình hay do vị Diệp công tử trước kia nữa.

Sau khi ăn một bữa no nê ở Ngọc Tiên Lâu, mấy người bọn họ lại quay trở lại Quốc Tử Giám theo con đường cũ.

Xe ngựa dừng lại ở bên ngoài khu vườn mai khô kia. Diệp Mẫn là người đầu tiên trèo qua bức tường, những người khác lần lượt trèo qua. Đột nhiên họ nghe thấy tiếng hét đầy thảm thiết của Diệp Mẫn truyền đến từ bên kia tường.

“Aaaaaaaaaa.”

Hỏng rồi.

Mấy người giật mình, thất thần nhìn nhau sau đó vội vàng giẫm lên đống cỏ khô chất đống dưới tường trèo qua.

"Diệp ca?"

Diệp Mẫn đứng im cạnh bức tường, tức giận nhìn chằm chằm một cây mai khô cách đó không xa, tim suýt nữa thì nhảy ra ngoài, l*иg ngực còn kịch liệt phập phồng.

Khu vườn mai khô này vốn đã ảm đạm hơn nữa còn có rất nhiều lời đồn quỷ dị. Từ khi xuyên không đến triều Đại Văn đến nay Diệp Mẫn đã rất kiêng kỵ chuyện ma quỷ. Nếu không phải vì khu vườn này vô cùng âm u ít người lui tới kiểm tra thuận tiện cho bọn họ trốn học thì còn lâu cậu mới đặt chân đến. Tuy nhiên mỗi lần đi qua đây cậu đều thấy lạnh sống lưng.

Vừa rồi khi nhảy xuống, còn chưa đứng vững mà Diệp Mẫn đã nhìn thấy vài tờ tiền vàng do động tác nhảy xuống của cậu hơi mạnh mà rơi ra, chợt bay lên rồi chậm rãi rơi trên mũi giày của cậu, đậu trên tuyết trắng. Cách đó không xa, còn có một đống lớn tiền vàng cùng với tro bụi rải rác trên tuyết. Mà những đồng tiền giấy màu vàng này được chất đống dưới một gốc cây khô.

Lại một trận gió thổi qua, Diệp Mẫn cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Đúng lúc cậu đang muốn nhìn kỹ hơn chút thì liền thấy một người đột nhiên xuất hiện từ sau gốc cây khô. Người này chỉ lộ ra nửa người liếc mắt nhìn cậu một cái. Diệp Mẫn không nhịn nổi nữa sợ hãi hét lên một tiếng.

Sau khi Ngụy Anh Viễn và những người khác nhảy xuống, Diệp Mẫn cũng lấy lại bình tĩnh. Cậu chỉ vào người kia chất vấn: "Ngươi là ai, ngươi đang lén lút làm gì?"

Người đàn ông lại lui ra sau gốc cây.

Lí Triệu bèn ra mặt, bước tới trước vài bước, kéo người đàn ông từ sau gốc cây ra đẩy ngã xuống đất.

Người đàn ông trông có vẻ sợ hãi, run rẩy đứng dậy nhìn họ với khuôn mặt tái nhợt.

“Ngươi nhìn cái gì?” Lí Triệu đạp hắn một đạp, tức giận nói: “Nói mau, ngươi là ai? Dám giả thần giả quỷ ở bên trong Quốc Tử Giám.”

Người đàn ông bị đạp ngã ra sau, lui về phía sau hai bước mới đứng vững được. Có điều người này vẫn không nói lời nào, im lặng cúi đầu.

Lí Triệu nhướng mày giơ chân muốn đạp thêm một cước thì lại bị Diệp Mẫn ngăn lại.

“Hắn ta đeo trạc tử.” Diệp Mẫn kéo Lí Triệu, bĩu môi sờ cổ tay hắn ta.

Lí Triệu dừng lại, nhìn cổ tay người đàn ông kia, cau mày nhìn đám người Ngụy Anh Viễn. Hóa ra người này là thư sinh bên khóa Khải Tự của năm nay.

Thư sinh của Quốc Tử Giám khi đến trường phải đeo trạc tử do Quốc Tử Giám cấp. Cái này cũng giống như mấy cái huy hiệu của trường mà thời trước Diệp Mẫn phải đeo khi đi học vậy. Chỉ khác là trạc tử của mỗi ‘lớp’ ở đây không giống nhau. Trạc tử của lớp ‘Khải Tự Sinh’ được làm bằng gỗ cây kê huyết mộc đằng đỏ, của “Tu Tự Sinh” là gỗ hắc đàn, “Khôn Tự Sinh” được làm từ vàng cứng.

Mà trạc tử trên tay người này lại là màu đỏ.

Lí Triệu đi tới nắm lấy cổ tay người đàn ông nhìn kỹ một chút, sau đó dùng vẻ mặt chán ghét đặt xuống, khinh thường nói với Diệp Mẫn: “Là người của viện Khải Khiêm à? Sao ta chưa từng thấy qua?”

Trạc tử của họ được bọc bằng một miếng bạc dài khoảng nửa ngón tay, trên đó có khắc một chữ đại diện cho viện mà mình đang học. Diệp Mẫn và những người khác ở Khải Thụy nên có một chữ "Thụy" được khắc trên vòng tay.

Viện Khải Khiêm mà Lí Triệu vừa nhắc đến là học viện dạy học cho thường dân, chưa từng tiếp xúc với con em quan viên trong viện Khải Thụy.

Triều Đại Văn phân chia tầng lớp cực kỳ rõ ràng. Ngay cả những người tiến bộ nhất trong Quốc Tử Giám cũng duy trì quan niệm này, liền phân chia thành thứ dân và quan lại quý tộc để dạy dỗ.

Cậu thư sinh gầy yếu bị Lí Triệu xô ngã cũng không dám kêu một tiếng, eo lại càng cúi thấp hơn.

Ngụy Anh Viễn sốt ruột nói: "Ngươi câm sao? Còn không nói nữa thì ta sai người cắt lưỡi ngươi cho chó ăn."

Cậu thư sinh sợ hãi, hai chân nhũn ra, quỳ phịch xuống đất run rẩy.

Lí Triệu thấy miệng mím chặt như nghêu của người này thì rất vừa ý. Hắn lấy từ trong tay áo ra một con dao găm dài hai ngón tay, cười lạnh nói: “Ta thấy ý của Anh Viễn rất hay, lưỡi của hắn thật vô dụng. Chi bằng cắt bỏ đi là được.”

Diệp Mẫn không chịu nổi nữa, trực tiếp đẩy Lí Triệu ra: "Huynh dọa hắn làm gì?"

Lí Triệu lườm cậu: “Tên tiểu tử này dám đắc tội với đệ. Để ta dạy cho hắn một bài học.”

“Thôi bỏ đi bỏ đi. Dù sao cũng là đồng môn với chúng ta.” Diệp Mẫn kéo tay Lí Triệu nói khẽ: “Nếu hắn đến Hành Từ Các báo cáo chuyện này thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Hắn dám?” Lí Triệu gằn giọng.

"Hắn cũng không có cái dũng khí đấy!" Nguyễn Vân Sinh lạnh lùng nói: "Người này đốt vàng mã cho người đã khuất. Hắn dám làm lễ tế ở bên trong Quốc Tử Giám thì ta nghĩ hắn nhất định muốn về nhà rồi."

Thư sinh đang quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng mở miệng cầu xin tha thứ: "Các vị bỏ qua cho ta được không?”