Kết Hôn Mà Thôi

Chương 34:

----

Ngón tay Dung Kỳ mân mê thành cốc: "Cũng bình thường."

Trình Ly thật sự không nghĩ ra gì để nói nữa, dù hai người có quen biết nhau, thì cũng chỉ là bạn cùng cấp ba đã không gặp nhau cỡ mười năm mà thôi, trong cuộc sống hai người không nói chuyện bao giờ, thậm chí còn như cách nhau cả một dải ngân hà.

Thảo nào hôm đó Mạnh Nguyên Ca lại xúc động như vậy.

Ai mà ngờ, đều là học sinh ngồi cùng một lớp cả, mà lại có thể khác nhau một trời một vực như vậy.

"Hiện giờ cậu đang làm việc ở công ty nào?" Dung Kỳ bỗng mở miệng hỏi.

Trình Ly đang đờ đẫn, tự dưng bị hỏi như vậy nên hơi ngơ ngẩn.

Trình Ly không nghĩ rằng anh lại hỏi về chuyện này, đành phải trả lời: "Phiếm Hải."

Dung Kỳ nhướng mày: "Ồ, là công ty về xe tự động."

"Cậu từng nghe đến tên rồi sao?" Trình Ly hơi bất ngờ, dẫu sao trong ngành công nghiệp xe lái tự động, Phiếm Hải không phải công ty to lớn gì cả, chỉ là một công ty mới được thành lập thôi.

Mặc dù công ty đã nhận được hai vòng tài trợ, nhưng nếu so với các công ty hàng đầu thì cũng chỉ như voi với kiến.

Dung Kỳ khẽ cười: "Tên công ty như vậy, không đoán được cũng khó."

Trình Ly nhìn anh, chậm rãi nói: "Khoa học Kỹ thuật Khải Vực chắc hẳn là sẽ không để người ta đoán ra được đây là một công ty về Internet đâu ha."

"..."

Trình Ly tự đánh giá tính cách của mình khá nhã nhặn, không phải kiểu tính cách trẻ con.

Nhưng tại giọng điệu khi nãy của Dung Kỳ có hơi kiêu căng, làm cô thấy khó chịu.

Trong mắt anh có thể Phiếm Hải thật sự không đáng nhắc tới, nhưng với Trình Ly mà nói, đây chính là tâm huyết của cô.

Giống như kiểu dù cho con cái mình không tốt đi chăng nữa, nhưng nếu bị người khác nói thì cũng sẽ không vui.

Chỉ là vừa nói dứt lời thì cô đã thấy hối hận rồi, đâu phải anh đang giễu cợt gì đâu.

Để vớt vát lại ấn tượng về mình, cô nhanh chóng nói thêm:

"Cái tên Khoa học Kỹ thuật Khải Vực nghe như một khuôn mẫu dành riêng cho những gã khổng lồ về Internet ấy, tiếp bước tương lai, khai mở tri thức."

Dùng Kỳ: "Cấp bậc kỹ thuật chủ yếu công ty cậu là gì?"

Trình Ly không hiểu vì sao tự dưng anh lại thấy hứng thú về tình hình công ty cô, nhưng mấy chuyện này cũng không phải bí mật gì cả, nên cô kiên nhẫn đáp:

"Chúng tôi làm ở cả ba cấp độ L2, L3 và L4."

Ngành công nghiệp xe tự hành luôn được chia thành các cấp bậc từ L0 đến L5, trình độ tự động hóa cũng tăng dần theo các cấp.

"Loại xe hỗ trợ như L2 mà các cậu cũng làm sao?"

Trình Ly gật đầu:

"Quy mô công ty bọn tôi không lớn lắm, nên không thể chỉ bám víu lấy L4 như những công ty xe tự hành hàng đầu được."

Có một vài công ty xe tự hành có rất nhiều chuyên gia công nghệ nội bộ tài giỏi và trang thiết bị vượt trội, thế nên không cần để mắt tới các thiết bị lái hỗ trợ, họ chỉ luôn nhắm tới việc vượt qua các rào cản kỹ thuật hiện tại và trở thành người tiên phong tiếp theo dẫn đầu làn sóng cải tiến kỹ thuật.

Về việc này, thực ra Trình Ly khá thích tính thiết thực của Nhậm Khuông.

"Đúng vậy, hiện nay có rất nhiều các công ty công nghệ có tham vọng cao, những công ty có thể làm về thiết bị lái hỗ trợ ổn định như công ty cậu sẽ có lợi hơn đối với sự ra đời của thương nghiệp hóa công nghệ."

Hai người bàn về chuyện của công ty, càng nói càng ăn ý.

Không thể phủ nhận rằng Dung Kỳ hoàn toàn có quyền phát biểu về cả lĩnh vực kinh doanh và lĩnh vực công nghệ, khi Trình Ly nói chuyện phiếm với anh, cô thấy anh toát ra một loại cảm giác mà cô chưa từng thấy ở người khác.

Chỉ là khi người phục vụ dọn đồ ăn lên bàn, Trình Ly mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Cô và Dung Kỳ đi ăn là để nói chuyện về quan hệ tình cảm, chứ không phải bàn chuyện công việc.

Sao bây giờ lại như thể một giây sau cô sẽ đi phỏng vấn cho Khải Vực ngay vậy.

Trình Ly quyết định kéo lại chuyện chính giữa hai người về.

Cô mỉm cười: "Hay là chúng ta nói về chuyện khác đi?

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa mà, đừng nên chỉ nói về công việc."

Dung Kỳ cũng không từ chối, bình tĩnh gật đầu.

Trình Ly thầm nghĩ, lần này cô nhất định phải nắm chặt cơ hội.

Điều quan trọng nhất bây giờ là đôi bên phải hiểu rõ về nhau.

Cô mở miệng hỏi: "Cậu thích gì nhất?"

Biết người biết ta, thấu hiểu sở thích của đối phương mới có thể thuận theo chiều gió được.