Kết Hôn Mà Thôi

Chương 32:

----

Cơ hội tốt như vậy, tất nhiên Trình Ly sẽ không từ chối.

Cô ngay lập tức trả lời lại: "Được thôi, tôi đi tìm nhà hàng ngay đây."

"Công ty cậu ở đâu?"

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Dung Kỳ vang lên lần nữa.

Trình Ly báo địa chỉ, chợt nghe đầu dây bên kia nói: "Cách chỗ tôi khá gần, năm phút nữa cậu xuống dưới tầng."

Đến khi cúp máy Trình Ly vẫn không ngờ rằng mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Từ khi gặp lại đến giờ, Trình Ly nhận ra hình như anh vẫn mang dáng vẻ như trong trí nhớ của cô, không nói đến ngoại hình, dù sao thời cấp ba đã trôi qua nhiều năm rồi, anh đã mất đi vẻ trẻ trung như xưa, cả thân hình và tướng mạo của anh đều đã không còn hơi thở của tuổi trẻ, đã hoàn toàn trở thành diện mạo của một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng anh lại đem đến cho người khác cảm giác, anh chỉ cần đứng đó, tựa như một vùng biển bao la vô biên, mặc cho bên ngoài có sóng to gió lớn tàn phá đến cỡ nào, tháng năm luân chuyển, trên người anh vẫn luôn duy trì sự kiêu ngạo bẩm sinh như thế.

Người ta hay nói kể từ khi bước chân vào xã hội, mọi người đều bị ép phải mặc quần áo người lớn, học cách đạo đức giả.

Nhưng dường như anh vẫn không thay đổi gì cả, vẫn luôn nhìn mọi người bằng đôi mắt trong sạch và bình tĩnh khi xưa.

Có lẽ là do anh đã quá thành công, không cần phải lá mặt lá trái với ai, không cần phải nỗ lực biến mình thành khuôn mẫu được nhiều người quý mến.

Chỉ là khi Dung Kỳ vừa mới bộc lộ tài năng thì đã có người bất ngờ tiết lộ về gia thế của anh.

Thậm chí người đó còn lấy Bill Gates làm ví dụ, người đó cho rằng trước đây truyền thông chỉ toàn nói đến Bill Gates thành công nhờ tự mình khởi nghiệp, nhưng chưa ai đề cập đến chuyện mẹ ông là giám đốc Goldman Sachs.

Vì thế mấy năm gần đây những lời đồn về gia thế của Dung Kỳ bay tứ tung

Nhưng anh chưa bao giờ đích thân trả lời bất kỳ câu hỏi nào về chuyện này.

Trình Ly biết, từ trước đến nay, tất cả gia thế mà Dung Kỳ có chỉ là một mình anh.

Tuy rằng Trình Ly không biết cụ thể về chuyện ba mẹ anh, nhưng cô biết là từ khi anh vào cấp ba thì đã sống cùng với ông bà, mà ông bà của anh nuôi nấng anh nhờ sạp hàng.

Trình Ly đang nghĩ miên man thì Wechat rung lên hai tiếng.

Cô lập tức mở ra, thấy Dung Kỳ gửi tin nhắn tới.

[Xuống đi.]

Trình Ly nhanh chóng tắt máy tính, xách túi chạy xuống dưới tầng.

Cô vừa xuống dưới thì đã thấy một chiếc Maybach đang chạy ngang qua, chính là chiếc xe mà cô đã nhìn thấy bên vệ đường đêm qua.

Xe đỗ lại ở ven đường, tài xế đang định rời khỏi ghế lái xuống mở cửa, Trình Ly cũng không kiểu cách, cô mở luôn cửa ghế sau ra, dặn dò: "Ngã tư đường bên này có cảnh sát giao thông, không đỗ xe lâu được đâu, nếu không sẽ bị phạt tiền đó."

Tài xế không ngờ cô gái mà ông tới đón lại thực tế đến mức này, còn lo chuyện này thay người khác nữa.

Trình Ly ngồi vào trong xe, lúc này Dung Kỳ mới ngẩng đầu rời khỏi màn hình điện thoại.

"Lái xe đi." Dung Kỳ phân phó.

Tài xế nổ máy một lần nữa, rồi lại không nén nổi tò mò mà liếc qua gương chiếu hậu.

Chuyện đón người giúp sếp là chuyện bình thường mà ông vẫn luôn làm.

Thế nhưng đón một cô gái, thì đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay.

Vậy nên tài xế không khỏi có chút bất ngờ về Trình Ly.

Trình Ly hỏi: "Cậu muốn ăn gì? Tôi tra được mấy nhà hàng khá ổn ở gần đây."

Hiện nay những nhà hàng xịn đều mắc chung một căn bệnh, bệnh đặt bàn trước.

Ví dụ như nhà hàng J kia, nếu muốn ngồi chỗ ngắm cảnh được thì phải đặt trước ít nhất một tuần.

"Đồ Trung đi." Dung Kỳ trả lời.

Trình Ly gật đầu, tốt quá, cô sợ nhất là anh nói ra hai chữ "tùy cậu", cô sẽ phải vắt nát óc xem nên ăn gì.

Vì bây giờ đang là buổi trưa, thời gian nghỉ ngơi chỉ có hai tiếng rưỡi.

Những món nặng mùi như lẩu, thịt nướng nên loại trừ.

Món Tứ Xuyên thì cay quá nên cũng không được.

Cả hai đều là người phía nam Dương Tử, nên khẩu vị anh chắc không khác cô lắm, thích những món thanh đạm.