Mộ Du Trầm, một tổng tài quyết đoán trên thương trường, nhưng vẫn khao khát có một tình yêu trong sáng như truyện cổ tích?
Thư Minh Yên không hoàn toàn mất niềm tin vào tình yêu, nhưng cô chưa từng yêu, cũng chưa bao giờ ảo tưởng.
Thời buổi này, trên mạng phơi bày ra rất nhiều vụ bạo lực gia đình, đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ, chồng phối hợp với tiểu tam gϊếŧ vợ.
Hơn nữa, bao năm qua cô luôn theo dõi bên lề, thấy Mộ Trì Diễn thỉnh thoảng thay đổi bạn gái, đôi khi bạn gái cũ hết lần này đến lần khác chạy tới khóc lóc cầu xin anh ta làm hòa.
Thấy càng nhiều Thư Minh Yên càng không hiểu vì sao những cô gái đó không tự yêu bản thân, mà cứ đem hy vọng ký thác vào tên cặn bã không đáng tin cậy như Mộ Trì Diễn?
Khi ông Mộ nói gả cô cho Mộ Trì Diễn, trong lòng Thư Minh Yên vốn muốn cự tuyệt, nhưng ông đã nuôi dưỡng cô hơn mười năm, cô không thể phụ lòng ông.
Sau đó, Thư Minh Yên suy ra, nếu cuộc hôn nhân với Mộ Trì Diễn chỉ là hình thức thì cô sẽ tự coi mình như một góa phụ, chăm chỉ viết kịch bản, làm một phụ nữ góa chồng giàu có cũng không có gì tệ.
Chỉ là, cô nghĩ mọi chuyện quá suôn sẻ mà bỏ qua việc Mộ Trì Diễn là một kẻ tiểu nhân dễ lật lọng.
Não của cô như bị lừa đá, mới có thể cùng tiểu nhân làm thỏa thuận.
Thư Minh Yên thừa nhận cô không có suy nghĩ chân thành và thuần khiết với Mộ Du Trầm về hôn nhân.
Đó là lý do tại sao đêm nay cô mới nhất thời xúc động chạy đến tìm anh, trơ trẽn nói rằng muốn kết hôn với anh.
Kỳ thực cô đã chuẩn bị tâm lý bị Mộ Du Trầm từ chối. Chỉ có điều lý do anh từ chối có chút ngoài dự đoán.
Mộ Du Trầm có vẻ ngoài lãnh đạm, uy nghiêm, ngoại trừ việc là người coi trọng tình nghĩa, thì điều không ngờ chính là anh như một tiểu công chúa trong truyện cổ tích, khao khát có một tình yêu lãng mạn.
Thư Minh Yên đột nhiên cảm thấy Mộ Du Trầm không đáng sợ nữa, thậm chí có chút ngây thơ đáng yêu.
Có loại suy nghĩ này chắc chắn là một người đàn ông tốt, trên đời này rất hiếm có.
Hai người có quan điểm khác nhau về hôn nhân, Thư Minh Yên không thể độc chiếm vị trí bà Mộ, trì hoãn việc tìm kiếm tình yêu đích thực của người ta.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói với Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ nói đúng, là tôi quá hấp tấp, chú cứ coi như tối nay tôi không đến. Đã muộn rồi, chú nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu trước đây."
Thư Minh Yên đi tới cửa, tay đặt lên tay nắm cửa. Giọng nói Mộ Du Trầm từ phía sau truyền đến: "Chờ đã."
Thư Minh Yên nghi ngờ nhìn lại: "Chú nhỏ, còn có chuyện gì không?"
Mộ Du Trầm ngồi xuống sofa, cầm ly nước trên bàn lên, tùy ý thưởng thức: "Sau khi ra khỏi cánh cửa này, cháu định làm gì?"