Hiện tại đã tìm tới đầu Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên cũng không che giấu nữa: "Tôi đối với anh ta không có tình cảm. Anh ta nói sau khi kết hôn cả hai sẽ không xen vào cuộc sống của nhau, làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa. Tôi không dám làm trái với mong muốn của ông nội, nên mới đồng ý."
Mộ Du Trầm nhíu mày: "Vậy còn bây giờ, nó đổi ý cháu mới thấy suy nghĩ của mình lúc trước là quá đơn giản?"
Thư Minh Yên cúi đầu như chim cút, biết mình đã phạm sai lầm.
Mộ Du Trầm dựa vào lưng ghế, giọng nói đặc biệt lạnh lùng: "Tối nay cháu tìm tới đây là muốn tôi đồng ý cưới cháu, trở thành một đôi vợ chồng trên danh nghĩa?"
"Không phải." Thư Minh Yên hốt hoảng đặt ly nước xuống: "Không phải, chú nhỏ, tôi không có ý đó."
"Vậy ý cháu là gì?"
Thư Minh Yên sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: "Có danh có thật...cũng được."
"Có danh có thật ——"Giong Mộ Du Trầm rõ ràng, chậm rãi lặp lại lời của cô: "Cũng được?"
Ánh mắt mang ý vị sâu xa dừng ở trên người cô. Thư Minh Yên càng cúi thấp đầu xuống.
Điện thoại Mộ Du Trầm vang lên vào lúc này, anh đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất.
Giọng của thư ký Khâu truyền đến: "Mộ tổng, tôi đã gửi tài liệu cuộc họp sáng mai vào hộp thư của anh."
"Hiểu rồi." Anh nhẹ nhàng trả lời rồi cúp điện thoại.
Ánh đèn trong nhà hắt lên khuôn mặt trắng nõn, lạnh lùng của người đàn ông. Mộ Du Trầm nghiêng người nhìn cô gái vẫn ngồi cách đó không xa.
"Đến đây." Anh nói.
Thư Minh Yên ngoan ngoãn tiến lên, đứng cách Mộ Du Trầm không xa.
Đột nhiên, Mộ Du Trầm tiến lên một bước.
Khoảng cách giữa hai người được thu ngắn, mũi giày của cả hai gần như chạm vào nhau. Thư Minh Yên có loại cảm giác áp bách vô hình, vô thức lùi ra sau.
Mộ Du Trầm tiếp tục tiến tới gần, không chừa khoảng cách giữa bọn họ.
Thư Minh Yên cuối cùng bị dồn vào chân tường, không có đường lui.
Khuôn mặt lạnh lùng càng lúc càng gần, Thư Minh Yên ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng của rêu sồi trên người anh, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang phun lên trán cô, một cảm giác vi diệu đến kỳ lạ.
Sự gần gũi chưa từng có khiến cô hoảng sợ, đôi mắt trong veo kia tràn đầy vẻ ngây thơ mong manh: "Chú nhỏ..."
Ánh sáng trong phòng phản chiếu những đường nét trên khuôn mặt gọn gàng và mịn màng của anh, đôi con ngươi đen láy dường như được thắp sáng bởi hai ngọn đèn, mơ hồ phản chiếu thân hình mảnh mai của cô.
Mộ Du Trầm hơi cúi người xuống, để tiện cho chiều cao của cô: "Cháu không muốn đính hôn với Mộ Trì Diễn, tôi có thể làm chủ. Nhưng nếu sợ nó dây dưa không dứt, muốn kết hôn với tôi để được che chở cả đời..."
"Tôi là người kinh doanh, cũng chú ý đến việc trao đổi quyền lợi." Anh cố chấp nhìn cô, dùng ngón trỏ chạm vào môi cô, từng câu từng chữ hỏi: "Minh Yên, cháu có thể cho tôi cái gì?"