Đối mặt với đường quai hàm sắc bén của người đàn ông, trái tim Thư Minh Yên trong phút chốc như muốn vọt lên cổ họng.
Cô đứng thẳng lưng, kính cẩn gọi: "Chú nhỏ."
"Ừ." Đêm nay Mộ Du Trầm có vẻ không muốn nói chuyện, thần sắc nhàn nhạt, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, cửa thang máy mở ra.
Sau khi đi vào, nhìn thấy Thư Minh Yên vẫn đứng ở bên ngoài, Mộ Du Trầm ấn nút chờ cửa, giọng nói nhàn nhạt: "Không vào?"
Thư Minh Yên lúc này mới nâng bước theo vào.
Cửa thang máy đóng lại, Mộ Du Trầm lần lượt bấm tầng 2 và 3.
Mộ Du Trầm sống ở tầng hai. Thư Minh Yên, Mộ Dữu và Mộ Du Vãn có ba phòng nữ ở tầng ba.
Mộ Dữu và Mộ Du Vãn sau khi kết hôn thì không thường xuyên trở về,
tầng ba chỉ còn lại một mình Thư Minh Yên.
Không gian trong tháng này rất nhỏ, Thư Minh Yên có chút căng thẳng đứng cách Mộ Du Trầm một không gần không xa.
Cô do dự muốn nói chuyện đính hôn với Mộ Du Trầm, nhưng trong lòng cô biết anh thường bận việc kinh doanh, không quan tâm nhiều đến chuyện gia đình.
Lên đến tầng hai, cửa mở.
Mộ Du Trầm bước ra.
Thư Minh Yên thấp thỏm đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng biến mất.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, trước khi khe hở cuối cùng chuẩn bị khép kín, Thư Minh Yên ấn nút mở cửa, liều mạng lao ra ngoài.
Mộ Du Trầm không thường xuyên về nhà, cũng không biết lần gặp tiếp theo là khi nào.
Lời nói của anh có uy nhất trong Mộ gia và là hy vọng duy nhất của cô lúc này.
Hàng Lệ Cầm thúc giục cô đính hôn một cách khó hiểu, cô không thể trì hoãn được nữa.
Bất kể thế nào đêm nay phải thử một lần.
Thư Minh Yên một hơi chạy ra khỏi thang máy, đuổi kịp Mộ Du Trầm phía trước.
Đèn trên hành lang mờ ảo, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn, lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Cô giảm tốc độ, cúi đầu, chậm rãi đi phía sau Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm nhận thấy được động tĩnh, bước chân hơi ngừng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đến cửa phòng ngủ, anh dừng chân, quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy: "Cháu đang tìm tôi?"