Thư Minh Yên đã lâu không nằm mơ chuyện lúc nhỏ. Đêm đó, trong lúc ngủ mê man cô mơ thấy rất nhiều thứ.
Năm 6 tuổi, ba mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn.
Không lâu sau, ông nội cũng qua đời vì bệnh tật, kể từ đó cô không còn người thân nào trên thế giới này.
Trước khi qua đời, ông nội đã giao cô cho ông Mộ.
Mộ lão gia tử đứng ra tổ chức tang lễ cho ông nội, rồi nói sẽ đưa cô trở về Mộ gia.
Thư Minh Yên không biết gia đình mới kia như thế nào. Cô sợ hãi, bỏ trốn, bó gối ngồi dưới một chiếc bàn tròn nhỏ, không chịu ra ngoài dù người khác có gọi.
Sau đó, một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Đôi giày sạch sẽ không tì vết, dừng bên cạnh bàn.
Thư Minh Yên thận trọng thu mình.
Người bên ngoài cúi rạp người xuống, đôi mắt đen như mực nhìn cô.
Là một chàng thiếu niên tầm 13, 14 tuổi, với làn da trắng trẻo, thân hình mảnh mai, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Thư Minh Yên kinh hãi trợn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt góc áo.
"Cháu gọi là Nông Nông à?" Giọng anh lộ ra vài phần dịu dàng, nghe rất hay.
Thư Minh Yên không rõ bằng cách nào mà anh biết được nhũ danh của mình, chỉ nhìn anh chằm chằm không nói lời nào.
Chàng trai đột nhiên ngồi xuống sàn, tiện cho chiều cao của cô.
Anh ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề nhưng chẳng thèm để ý tới bụi trên mặt đất.
Người kia không nhìn cô, chỉ dựa lưng vào tường, như đang suy nghĩ điều gì đó, rất lâu sau mới nói: "Năm 3 tuổi mẹ chú ra đi. Ba thì bận việc, lúc nào cũng đi sớm về muộn, có khi đi công tác mấy tháng không thấy mặt. Khi mẹ của chú rời đi, ông không kịp nhìn mặt lần cuối. Mộ gia thật sự là nơi lạnh lẽo, giống như một cô nhi viện lộng lẫy."
Vừa dứt lời, Thư Minh Yên nghe thấy Mộ lão gia tử mắng: "Mộ Du Trầm, ba kêu con đi dỗ con bé chứ không phải tới ngồi đấy nói nhảm."
"Cô nhi viện rất tốt, những đứa trẻ ở đấy đều không cha không mẹ, ai với ai mà chả giống nhau đúng không?" Mộ Du Trầm nhìn Thư Minh Yên: "Chúng ta là người thân của nhau."
Anh duỗi tay ra, dáng vẻ nghiêm túc: "Nếu cháu gia nhập, từ nay về sau chú sẽ bảo vệ cháu."
Bàn tay của người thanh niên lạnh lẽo, trắng nõn, lộ rõ
những khớp xương, thon dài, đẹp đẽ.
Thư Minh Yên nhìn chằm chằm hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào.
Lòng bàn tay của người con trai rất ấm áp, mang đến cho cô cảm giác an toàn tuyệt vời.
Cô được người Mộ gia đưa vào xe, cả quá trình luôn được Mộ Du Trầm ôm, ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Ông Mộ nhìn sang, duỗi tay ra: "Nông Nông, ông ôm cháu được không?"
Thư Minh Yên nắm chặt cổ áo Mộ Du Trầm không chịu buông tay.
Ông Mộ liếc con trai út, vui vẻ nói: "Đúng là không nhìn ra, thằng nhóc nhà con rất có duyên với trẻ con."
Mộ Du Trầm dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ: "Vậy chẳng phải nên cảm ơn ba vì đã ném hết trẻ con trong nhà cho con à?"
"Như lời con nói." Ông Mộ ngồi thẳng dậy: "Ba bận rộn công việc chẳng phải là vì nuôi cả nhà mình ư? Anh hai của con chẳng quan tâm tới Tiểu Dữu Tử, con thân là chú chăm sóc cho cháu gái cũng là lẽ thường tình, bây giờ chỉ nhiều thêm một Tiểu Minh Yên thôi mà. Hơn nữa, ba đâu có ném hết bọn trẻ cho con, chị của con chăm sóc cũng không ít hơn đâu."