Mộ Du Trầm từ trước đến nay đều không gần gũi với phụ nữ, hiện tại an bài vị trí như vậy chẳng lẽ là chiếu cố mình?
Phục vụ lục tục bưng đồ ăn lên, Thư Minh Yên không có cảm giác ngon miệng, như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Thỉnh thoảng có người đứng dậy nâng ly kính rượu Mộ Du Trầm. Anh thì vẫn bình tĩnh.
Dư quang đột nhiên nhìn sang bên này, Mộ Du Trầm để ly rượu xuống: "Không đói?"
Theo lời hỏi thăm của Mộ Du Trầm, mọi người đều nhìn sang đây, vẻ mặt lộ vẻ hoang mang.
Trần Phùng Mẫn cũng hơi kinh ngạc, Mộ Du Trầm từ khi nào thì quan tâm con gái trong bữa tiệc thế không biết?
Cô thừa nhận Thư Minh Yên lớn lên phá lệ dịu dàng động lòng người, nhưng không đến mức khiến người luôn lãnh đạm như Mộ Du Trầm phải quan tâm thế chứ?
Thư Minh Yên bị những ánh mắt khác nhìn chằm chằm, lẳng lặng cầm đũa, cúi đầu ăn cơm.
Mộ Du Trầm nhấp một ngụm rượu: "Ở đoàn làm phim ổn không?"
Thái độ của anh rất thản nhiên, phảng phất trước mắt không phải bữa tiệc, mà như bữa cơm bình thường của Mộ gia.
Thư Minh Yên nuốt thức ăn, ngoan ngoãn gật đầu: "Vẫn ổn."
Mộ Du Trầm ậm ừ, chủ động rót một ly nước trái cây bên cạnh cô: "Nếu không đủ tiền, nhớ nói tôi biết."
Thư Minh Yên không biết vì lý do gì mà anh lại đề cập tới một vấn đề nhỏ như thế trong hoàn cảnh này, bình thường anh đâu có quan tâm tới chuyện đủ tiền hay không đâu.
Vì tiền anh cho không bao giờ tiêu hết.
Thư Minh Yên trầm giọng đáp: "Đủ ạ, ở đoàn làm phim không cần tiêu nhiều tiền."
Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Thái Thạch Mậu không thể ngồi yên, sau một hồi do dự, cuối cùng cười tủm tỉm hỏi: "Mộ tổng, Thư tiểu thư và anh..."
"Cô ấy?" Mộ Du Trầm chậm rãi dùng khăn ướt lau tay, giọng nói rơi vào tai mọi người: "Tôi bảo vệ."
Thư Minh Yên kinh ngạc nhìn lên.
Người đàn ông với sườn mặt góc cạnh, ánh sáng đánh thẳng vào sống mũi cao thẳng của anh, tạo ra một đường nét rõ ràng và sắc sảo.
Anh không quan tâm đến phản ứng của mọi người, liếc Thư Minh Yên: "Phải chen chúc ngồi chỗ này, cháu không thấy chật chội chứ?"
Thư Minh Yên có chút không kịp phản ứng, không rõ lý do ngước mắt lên.
Mộ Du Trầm nhìn về phía Thái Thạch Mậu, nâng cằm, chỉ vào vị trí lúc trước của Thư Minh Yên: "Nơi đó được dọn sạch rồi. Thái tổng, đêm nay anh có thể chịu ấm ức chút không?"