"Thư tiểu thư ngồi lâu như vậy sao không lên tiếng? Chê chủ đề của chúng tôi nhàm chán à?" Một giọng nói truyền đến từ bàn ăn, Thư Minh Yên ngẩng đầu nhìn.
Người đàn ông kia khoảng 40 tuổi, ngồi cạnh ghế chính, bên cạnh là một nữ nghệ sĩ tuyến 2. Vừa rồi hai người vẫn đang nói chuyện thân mật, chẳng hiểu sao bây giờ lại để ý đến cô.
Trần Phùng Mẫn trước đó đã giới thiệu qua, anh ta là Thái Thạch Mậu, ông chủ của công ty dược phẩm Mậu Thiệp, người có giao dịch kinh doanh với Mộ thị, và cũng là nhà đầu tư chính cho bộ phim tiếp theo của Trần Phùng Mẫn.
Trần Phùng Mẫn bình tĩnh nói: "Thái tổng, là hiểu lầm. Tiểu Thư lần đầu tiên tham gia một buổi tiệc như hôm nay, sợ là không quen. Như vậy đi, để cô ấy lấy trà thay rượu kính Thái tổng một ly. "
Thư Minh Yên bị ánh mắt dung tục của Thái Thạch Mậu nhìn chằm chằm, trong lòng khó chịu không thôi, nhưng không tiện làm Trần Phùng Mẫn mất mặt, yên lặng tự mình rót một tách trà, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Tuổi còn trẻ, chỉ biết uống trà là không tốt." Thái Thạch Mậu nhướng mi: "Thư tiểu thư, cô muốn uống loại rượu nào?"
Trần Phùng Mẫn vội vàng ngăn cản: "Thái tổng, hôm nay Tiểu Thư là tài xế của tôi, không thể uống rượu."
"Vậy thì có sao, chỉ cần tìm người lái thay là được thôi mà?" Thái Thạch Mậu trực tiếp cầm chai champagne đứng lên, vòng đến trước mặt Thư Minh Yên, rót đầy ly rượu trước mặt rồi cầm lên: "Tôi tự mình kính Thư tiểu thư, chẳng lẽ cô không cho Thái mỗ chút mặt mũi?"
Trên bàn ăn yên lặng, ánh mắt của mọi người hướng về phía bên này, không ai lên tiếng ngăn cản.
Trần Phùng Mẫn định giải vây thay Thư Minh Yên, nhưng bị Thái Thạch Mậu trừng mắt cảnh cáo đành phải ngồi xuống.
Thư Minh Yên nhìn ly rượu sắp đưa tới gần mặt, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: "Tôi không uống."
"Muốn làm biên kịch nhưng rượu không chịu uống, đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất mà cũng không hiểu, vậy thì có công ty giải trí nào muốn ký hợp đồng với cô? Coi như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, rượu ấy à, say vài lần sẽ quen thôi."
Thư Minh Yên không nhúc nhích. Thái Thạch Mậu liếc mắt một cái: "Hay là, Thư tiểu thư sau này không muốn làm biên kịch?"
Thư Minh Yên đẩy ly rượu ra, giọng nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: "Thái tổng nói đùa, công ty giải trí ký hợp đồng với tôi là vì kịch bản hay chứ không phải vì tôi có thể uống rượu. Huống chi, nhà ngài đâu mở công ty giải trí, đương nhiên không có khả năng thay mấy công ty giải trí đưa ra quyết định."
Trong phòng, có người hít một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Thái Thạch Mậu sa sầm tại chỗ.
Trần Phùng Mẫn lặng lẽ kéo góc áo của cô.
Thư Minh Yên nói chuyện với Thái tổng quả nhiên không khách khí, đúng là sinh viên chưa tốt nghiệp, tuổi trẻ bốc đồng, ai cũng dám đắc tội.
Trần Phùng Mẫn vì cô mà lau mồ hôi hột. Vẫn chưa tốt nghiệp đại học đâu, đừng vì một hồi xã giao mà tự chặt đứt tiền đồ.
Trần Phàm Mẫn đứng dậy muốn nói thay Thư Minh Yên, nhưng bị Thái Thạch Mậu đè lại: "Nhà sản xuất Trần, cô cứ ngồi yên đi."
Thái Thạch Mậu quay đầu nhìn Thư Minh Yên, nhếch mép: "Cô bé, tôi cho cô mặt mũi, cô đừng rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt."
Nhìn thấy ly rượu trong tay Thái Thạch Mậu sắp đưa tới miệng, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Thư Minh Yên chán ghét đẩy ra.
Theo lực đạo, ly rượu bị đẩy về phía Thái Thạch Mậu, rượu bên trong tràn ra bắn lên bộ quần áo đắt tiền của anh ta.
Sau đó, ly rượu rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
Thư Minh Yên không thèm nhìn hắn, cầm túi xách lên, nói với Trần Phùng Mẫn: "Phùng Mẫn tỷ, tôi ở dưới chờ cô."
Vừa xoay người đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa.
Phía sau anh là trợ lí và người phục vụ, dáng người thẳng tắp, áo sơ mi màu đen phẳng phiu, cà vạt được thắt tỉ mỉ, mặt mày tuấn tú, dáng vẻ lạnh lùng.
Tại sao anh ở đây?