Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa

Chương 26: Đời này cũng không thể

Quản gia xác thật là muốn kêu bọn họ ăn cơm, nhưng ông còn chưa đi tới phòng khách, liền thấy thiếu gia nhà mình cùng với người bạn đời hợp pháp kia cùng nhau đi tới, giống như đã sớm có dự tính trước. Quản gia đang muốn mở miệng thì hơi sửng sốt, nhanh tức khắc quay trở lại chỗ cũ kéo ghế ra cho hai người.

Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm ngồi đối diện nhau.

Chén bát được sắp xếp chỉnh tề trên bàn, thức ăn bốc hơi nghi ngút, mùi hương cứ thế lan tỏa trong không trung. Cái bụng rỗng tuếch của Kỷ Miên Trúc nháy mắt liền bị đồ ăn hấp dẫn, cũng nhanh chóng đem câu nói Giang Liễm lúc trước ném ra sau đầu, cầm lấy chiếc đũa. Sau khi ăn vài miếng để thỏa mãn cơn đói, Kỷ Miên Trúc mới nhìn Giang Liễm đang ngồi trước mặt.

Dáng ngồi của Giang Liễm cực kỳ đoan chính, chậm rì rì mà gắp đồ ăn, cơm trong chén cơ hồ chưa từng động vào. Kỷ Miên Trúc nhìn kĩ mới phát hiện ra vấn đề. Người đối diện đang dùng tay trái gắp đồ ăn, tay phải bị thương vẫn luôn rũ xuống dưới, chưa từng để lên bàn. Hành động này giống như không muốn người khác phát hiện hắn đang ở thế yếu, vẫn ngoan cố quật cường mà làm những việc mình không am hiểu.

Kỷ Miên Trúc đột nhiên sinh ra một chút áy náy.

Giang Liễm nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Miên Trúc loáng thoáng nhìn mình, vẫn không có nhìn lại, cứ im lặng mà gắp đồ ăn. Hắn rũ mắt, bởi vì chuyên tâm mà môi không tự giác mím thành một đường thẳng, tay trái vụng về đem đồ ăn bỏ vào trong chén của mình, sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm. Giang Liễm ăn thực sự rất chậm, Quản gia xác thật là muốn kêu bọn họ ăn cơm, nhưng ông còn chưa đi tới phòng khách, liền thấy thiếu gia nhà mình cùng với người bạn đời hợp pháp cùng nhau đi tới, giống như đã sớm có dự tính trước. Quản gia đang muốn mở miệng thì hơi sửng sốt, nhanh tức kahawsc phản ứng, quay trở lại chỗ cũ kéo ghế ra cho hai người.

Kỷ Miên Trúc cùng Giang Liễm ngồi đối diện nhau.

Chén bát được sắp xếp chỉnh tề trên bàn, thức ăn nóng bốc hơi nghi ngút, mùi hương cứ thế ập vào mặt. Cái bụng rỗng tuếch của Kỷ Miên Trúc nháy mắt liền bị đồ ăn hấp dẫn, trong đầu cũng đem câu nói Giang Liễm lúc trước ném ra sau đầu, cầm lấy chiếc đũa. Sau khi Ăn vài miếng để thỏa mãn cơn đói, Kỷ Miên Trúc mới nhìn Giang Liễm phía trước mặt.

Giang Liễm ngồi thực đoan chính, chậm rì rì mà gắp đồ ăn, cơm trong chén cơ hồ chưa từng động vào. Kỷ Miên Trúc nhìn kĩ mới phát hiện ra vấn đề. Giang Liễm đang dùng tay trái gắp đồ ăn, tay phải bị thương vẫn luôn rũ xuống dưới, chưa từng để lên bàn. Hành động này giống như không muốn người khác phát hiện hắn đang ở thế yếu, vẫn ngoan cố quật cường mà làm việc mình không am hiểu.

Kỷ Miên Trúc đột nhiên sinh ra một chút áy náy.

Giang Liễm nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Miên Trúc loáng thoáng nhìn mình, vẫn không có nhìn lại, hắn vẫn cứ im lặng mà gắp đồ ăn. Hắn rũ mắt, bởi vì chuyên tâm mà môi không tự giác thành một đường thẳng, tay trái vụng về đem đồ ăn bỏ vào trong chén của mình, sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm, hắn ăn một ngụm đều tiêu tốn một khoảng thời gian, thời gian đó Kỷ Miên Trúc có thể ăn thêm ba chén. Hơn nữa, Giang Liễm cố tình lựa chọn góc độ, bày ra bộ dáng đáng thương “ em cần giúp đỡ” cho Kỷ Miên Trúc nhìn.

Quả nhiên làm cho nội tâm Kỷ Miên Trúc áy náy tới cực điểm, không nhịn được mà mở miệng:

“Để anh gắp đồ ăn cho em”

Nói xong Kỷ Miên Trúc liền buông đôi đũa, kéo cái ghế bên người Giang Liễm mà ngồi xuống. Như đang sợ Giang Liễm cự tuyệt ý tốt của mình, Kỷ Miên Trúc còn lấy ra một đôi đũa mới để gắp đồ ăn cho hắn. Ngay thời điểm Kỷ Miên Trúc đứng dậy, khóe môi Giang Liễm liền giương lên trong một cái chớp mắt, tràn đầy thỏa mãn, nhưng thực mau liền bị hắn áp xuống, Giang Liễm ngoan ngoãn mà gật đầu đáp ứng.

Kỷ Miên Trúc rất vừa lòng, lập tức dò hỏi Giang Liễm muốn ăn cái gì, hắn sẽ gắp cho.

Ngoài miệng nói thực dễ dàng, nhưng trên thực tế vẫn vướng một chút khó khăn. Rốt cuộc Kỷ Miên Trúc cũng là người sống trong nhung lụa từ nhỏ, có bao giờ làm mấy chuyện hầu hạ như thế này đâu, nên không tránh khỏi có một chút luống cuống tay chân. Hơn nữa, mặc dù chăm lo cho Giang Liễm nhưng chính mình cũng đang ăn cơm, được một đoạn thì đầu óc có chút loạn, chưa kịp nghĩ ngợi liền dùng đôi đũa đang gắp đồ ăn cho Giang Liễm mà bỏ vào miệng mình.

Trong miệng còn ngậm đôi đũa, Kỷ Miên Trúc ngốc ngốc mà đối diện với ánh mắt Giang Liễm, Kỷ Miên Trúc đột nhiên phản ứng, trên mặt cũng hiện lên một chút hoảng loạn.

“Thực xin lỗi, anh đi đổi lại đũa mới cho em”

Nói rồi nhanh chóng đứng dậy, cánh tay đột ngột bị người khác kéo lại. Kỷ Miên Trúc quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt hắc trầm sâu không thấy đáy của Giang Liễm, lúc này lại hiện lên một chút sắc thái quỷ dị, làm người kinh sợ. Kỷ Miên Trúc ngây người trong chốc lát, đến khi phục hồi tinh thần liền thấy Giang Liễm hướng hắn lắc đầu:” Không cần đi đổi, em không chê”.

Kỷ Miên Trúc nghe vậy cũng mơ mơ hồ hồ mà ngồi trở lại .

Hắn vẫn dùng đôi đũa kia gắp đồ ăn cho Giang Liễm, nhưng đến khi nhìn thấy Giang Liễm đem đồ ăn hắn gắp từng ngụm từng ngụm ăn đến sạch sẽ, trong lòng lại sinh ra một chút kỳ quái, còn kèm theo một chút thẹn, điều này làm cho Kỷ Miên Trúc khi ăn cơm vẫn luôn cố ý tránh đi ánh mắt Giang Liễm.

Phòng bếp bưng lên một bát canh còn còn đang nóng, Kỷ Miên Trúc vừa nhìn liền biết là đồ bổ.

Ánh mắt Kỷ Miên Trúc sáng ngời, tức khắc vứt bỏ những cảm xúc không xác định trong lòng, vội vàng múc cho Giang Liễm một chén:” Vừa lúc em bị thương, uống chén canh để tẩm bổ đi”, Nói rồi đem chén sứ lại cho Giang Liễm, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy đều cho bớt nóng, cảm thấy vừa lúc liền múc một muỗng đưa đến bên môi Giang Liễm.

“ Nào, nếm thử một ngụm đi”

Giang Liễm rũ mắt nhìn đối phương, mắt phượng xinh đẹp động lòng kia đang chăm chú nhìn mình, con ngươi thanh triệt chỉ in mỗi bộ dáng của chính hắn. Hầu kết Giang Liễm khẽ nhúc nhích, thuận theo mà mở môi uống muỗng canh. Canh nóng chảy xuống yết hầu, đi thẳng vào dạ dày, tựa hồ làm cho những cảm xúc bí ẩn trong lòng sôi lên.

Kỷ Miên Trúc đút một ngụm, Giang Liễm liền ăn một ngụm, cho đến khi đồ ăn hết mới thôi.

Thời điểm đứng dậy, tay Kỷ Miên Trúc có chút mỏi, thừa dịp Giang Liễm rời đi mới nhẹ nhàng xoa bóp tay của mình. Tuy rằng trên người có chút mệt, nhưng Kỷ Miên Trúc vẫn rất vui vẻ, rốt cuộc cũng đâu có nhiều cơ hội để kéo gần khoảng cách với vai chính thụ như thế này đâu, tranh thủ được bao nhiêu thì tranh thủ, ngày tháng về sau liền thoải mái hơn một chút.

Kỷ Miên Trúc vui vẻ mà tính toán hảo cảm của Giang Liễm đối với mình đã đạt đến bao nhiêu, một giây sau liền quản gia bị cắt đứt ý nghĩ . Ông ấy từ nơi không xa đi tới, mang theo nụ cười mà nói:” Thiếu gia, ông nội người gọi điện thoại tới.”

Hả?

Ai gọi điện thoại tới cơ?

Ý nghĩ trong đầu bị câu nói này đánh rớt, Kỷ Miên Trúc nghe quản gia nói mà có chút mê mang. Nhưng khi nghe câu “ Ông nội” liền biết đây là ai, sắc mặt khẽ biến. Kỷ Miên Trúc đơn giản gật đầu, liền vội vàng đến bên điện thoại.

Hắn cầm lấy điện thoại để bên tai, hít sâu một hơi, lúc này mới hô:

“Ông nội?"

Người đối diện là ông nội của nguyên chủ, một tay ông dựng nên cơ ngơi Kỷ thị, và cũng là người cầm quyền chân chính của Kỷ gia.

Đây cũng là người thân duy nhất đối xử tốt với nguyên chủ. Nhưng mà kết cục cũng chẳng tốt được bao nhiêu. Thời điểm nguyên chủ bị vai chính công nhắm vào, làm cho Kỷ thị bị phá sản, Kỷ gia cũng theo đó mà sụp đổ, ông nội Kỷ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng nhanh chóng mà qua đời.

Kỷ Miên Trúc thử thăm dò mà hô lên hai tiếng, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói mười phần uy nghiêm:” Tiểu Trúc, lâu quá con chưa về nhà cũ thăm ta rồi. Phòng của con luôn được quét dọn, rừng trúc ở nhà cũng tươi tốt rồi….”

Nửa câu trước vẫn là nội dung mà mấy trưởng bối hay hỏi thăm con cháu, dài dòng nhưng ấm áp, nửa câu sau đột nhiên thay đổi đề tài,” Nghe nói con đã tìm được đối tượng, tại sao lại không mang cháu dâu về đây cho ông nhìn xem?”.

Kỷ Miên Trúc vẫn còn đang cân nhắc tại sao ông Kỷ lại gọi điện lại đây, nghe câu này đột nhiên sửng sốt, không biết nên đối phó như thế nào. Hắn còn không biết đối tượng mà ông Kỷ nói đến là ai, đầu dây bên kia đã nói tiếp:

“ Qua hai ngày nữa con thu xếp về nhà một chuyến, ở đây vài ngày bồi ta, cũng đừng quên đem cháu dâu về cùng, quà cho cháu dâu ta đã chuẩn bị tốt.” Nói xong liền cúp máy cái rụp, động tác lưu loát đến phi thường, phảng phất như sợ bị cháu mình từ chối vậy.

Kỷ Miên Trúc chậm rãi buông điện thoại, cân nhắc nửa ngày, bỗng nhiên bất tri bất giác phát hiện ra một điều.

Cháu dâu này… Không phải chỉ Giang Liễm đi?

Thần sắc của Kỷ Miên Trúc đột nhiên phức tạp hẳn lên, ẩn ẩn còn mang theo chút hoảng sợ.

Người gần đây hắn luôn bên cạnh chỉ có mỗi Giang Liễm, cùng đi cùng vào, huống chi bên ngoài còn có tin đồn là hắn bắt ép mang Giang nhị thiếu gia về nhà.

Nhưng tại sao ông nội vẫn luôn ru rú ở nhà cũ lại biết được tin này cơ chứ? Rốt cuộc nguyên chủ kế thừa Kỷ thị, vì thuận tiện nên liền dọn ra ngoài, một mình sống trong căn biệt thự này, bên người trừ ông quản gia theo mình từ nhà cũ lại đây thì cơ hồ cũng không có cùng nhà cũ liên hệ gì mấy.

Kỷ Miên Trúc cau mày một phen, trầm ngâm mà suy tư, nhớ tới ông quản gia vừa rời kêu mình tiếp điện thoại thì trong nháy mắt liền hiểu ra.

Đại khái là vấn đề nằm trên người ông quản gia, Kỷ Miên Trúc suy nghĩ. Quản gia là người đã có tuổi, vẫn là người từ nhà cũ dọn ra, phỏng chừng là quản gia bày mưu tính kế, cùng ông nội quan hệ cũng không tồi. Hơn nữa quản gia đối với mình giống như con cháu trong nhà, không lẽ nào lại haị hắn, kia đại khái chắc là cùng ông nội nói chuyện phiếm vạ miệng mà ra, để ông nội nghe được, do đó mới có cuộc điện thoại này.

Kỷ Miên Trúc càng nghĩ càng cảm thấy đúng, âm thầm gật đầu.

Nguyên nhân đã được làm rõ, nhưng mà xử lý như thế nào đây?

Bạn đời là không có khả năng, đời này cũng không thể, liền tính nam nhân trên thế giới này chết hết, Kỷ Miên Trúc hắn cũng sẽ không để Giang Liễm theo mình. Ai dám lấy vai chính thụ làm bạn đời đâu? Hắn lại không nghĩ bị vai ác nhắm vào. Lại nghĩ đến cảnh tượng mù mắt què chân kia, Kỷ Miên Trúc không khỏi ớn lạnh, lại càng thêm kiên định với ý tưởng của minh.

Nhưng ông nội đã lên tiếng, chuyến này rốt cuộc không thể không đi.

Kỷ Miên Trúc bị bắt rơi vào thế khó, không tự chủ mà nhăn mi, thất thần đi trở về phòng ngủ.

Đến khi sắp ngủ, Kỷ Miên Trúc cũng chưa tìm ra cách nào tiện cả đôi đường, ôm một đống tâm tư hỗn độn lâm vào giấc ngủ say.

Có thể là do chút cồn còn sót trong người, Kỷ Miên Trúc ngủ thực trầm, không mộng mị, liền không có phiền não. Nhưng đồng thời tính cảnh giác đối với bên ngoài cũng sẽ giảm đi một ít, hoàn toàn không cảm giác được có người đang vào phòng mình.

Động tác thuần thục, như đã làm qua rất nhiều lần.

Trầm lặng dưới ánh trăng, đầu giường của Kỷ Miên Trúc có một thân ảnh cao lớn, mặt mày sắc bén, lại mang thêm chút cuồng nhiệt mà ngày thường cố tình che giấu, hai loại trạng thái này cố tình lại xuất hiện trên cùng một gương mặt tuấn tú, khiến cho gương mặt kia càng thêm tinh xảo nhưng cũng không kém phần đáng sợ.

Giang Liễm ở trong bóng tối nhìn người đang nằm trên giường, bước thong thả về phía trước. Mỗi bước đều cách khát vọng gần thêm một chút, hắn bước đi thong thả một cách lạ thường, kéo theo áp lực tới cực điểm.

Đứng ở đầu giường, ánh mắt mê loạn cứ thế từ từ di chuyển trên người Kỷ Miên Trúc, môi lại nhấp chặt.

Không biết qua bao lâu, Giang Liễm vương cánh tay tới, đầu ngón tay hướng lên trên, dần dần dừng trên gò má Kỷ Miên Trúc, lòng bàn tay áp lên khuôn mặt xinh đẹp kia,cùng cảm xúc ban đầu giống nhau như đúc, khiến người càng muốn làm thêm một chút gì đó. Giang Liễm khắc chế mà vuốt ve hai lần, lòng bàn tay cọ cọ xuống môi, khát vọng tích tụ gần như sắp bùng nổ, làm hắn cong khóe môi mình lên, cười nhẹ ra tiếng.

“Ha….”

Tiếng cười trầm thấp cứ thế vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch, như tiếng người yêu thầm thì, cũng giống tiếng ác ma đang sung sướиɠ ngâm nga.