Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa

Chương 15: Hắn không cần cô nương

Kỷ Miên Trúc chưa bao giờ đặt chân tới loại địa phương này, thấy thể không khỏi có chút do dự, sững sờ tại chỗ nhìn cảnh tượng bên trong mà nửa ngày không nhúc nhích. Giang Liễm lại không cho hắn cơ hội đổi ý, thấp giọng nói “Đi thôi”, liền trực tiếp cất bước đi vào.

Kỷ Miên Trúc hồi thần, phát hiện Giang Liễm đã cách xa hắn một khoảng, lúc này mới có phản ứng, nhanh chân đuổi theo.

Lúc này cũng không phải là quá sớm, nhưng hoa cỏ lại kiều diễm, cá chim thì sinh động, hoa tỏa hương, chim chóc uyển chuyển hót vang, làm người phấn chấn tinh thần. Mấy ông cụ tập thể dục buổi sáng chậm rãi dạo bước lại đây, đứng cạnh mấy quầy hàng, mặc dù không mua cũng có thể đứng nói chút chuyện phiếm, thanh tịnh tự tại.

Quang cảnh làm cho người ta cảm thấy như đang lọt vào chốn an nhiên.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời liền bị chia thành từng sợi, xuyên qua khe hở cành lá, chiếu lên mấy phiến đá xanh, tụ lại thành những quần sáng nhỏ. Chim trong l*иg đang rỉa lông, cá trong hồ không nhúc nhích, cỏ cây hơi lay động, như đang sung sướиɠ đón ánh nắng mặt trời. Trên quầy hàng có ông cụ đang phe phẩy cây quạt, nằm trên ghế bập bênh, nừa híp mắt, bên cạnh là một người đang ê a hát tuồng, cùng chủ quán bên cạnh nói chuyện với nhau, thương trả lời mấy câu hỏi của khách đến đây.

Kỷ Miên Trúc theo sau Giang Liễm chậm rì rì đi tới, bên này nhìn một cái, bên kia nhìn một cái, mắt phượng tràn đầy tò mò. Gặp được chú chim trong l*иg, bồn hoa với hình thù kỳ quái cũng muốn dừng xem một chút, rất giống tiểu thiếu gia chưa hiểu sự đời. Khí thế vị Thái tử của Kỷ thị làm mưa làm gió trên thương trường biến đâu không thấy, thay vào đó là tâm tư đơn thuần của người trẻ tuổi.

Kỳ thật cũng không trách Kỷ Miên Trúc, rốt cuộc sống thêm một đời, bản thân đều là người tinh anh, từ khi ra đời đã sống trong nhung lụa, chưa đặt chân tới những chỗ như này bao giờ.

Tuy nói Giang Liễm đi tuốt đằng trước nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quay đầu xem chừng Kỷ Miên Trúc. Chú ý tới cặp mắt phượng tràn đầy thích thú mới lạ, như là đã dự đoán từ trước, lộ ra ý cười hiểu rõ, tiếp tục bất động thanh sắt quan sát đối phương.

Khi Kỷ Miên Trúc gặp được đồ vật cảm thấy hứng thú, Giang Liễm còn sẽ yên lặng nghỉ chân chốc lát, làm bộ như đang xem đồ, làm Kỷ Miên Trúc có đủ thời gian quan sát, sau đó tiếp tục đi đến trước.

Hai người cứ như vậy một trước một sau chầm chậm đi tới, sau thật lâu mới đi tới một con hẻm.

Kỷ Miên Trúc rốt cuộc cũng nhớ tới mục đích mình đi tới nơi này, chưa đã thèm mà thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng vỗ bả vai Giang Liễm, nghiêng đầu:”Có cái gì muốn mua sao?”

Bước chân Giang Liễm hơi ngừng, rồi sau đó làm như không có việc gì mà đi tiếp.

“Để ta xem thử”

Kỷ Miên Trúc nghe vậy liền không hỏi lại, nện bước theo sát Giang Liễm, vừa đi vừa nhìn.

Kỷ Miên Trúc cuối cùng cũng dừng chân trước một cánh cửa.

Chỗ này hơi khác với những quầy hàng nhỏ phía trước, là chân chính dùng một căn nhà để bán hàng. Ở ngay vị trí đầu hẻm, cánh cửa mở toang hoang như đang nghênh đón khách tới. Trước cửa là bậc thang làm bằng đá xanh, hai bên bày ra vô số bồn hoa, cành lá giãn ra, phảng phất như đón khách.

Kỷ Miên Trúc nhìn Giang Liễm nhấc chân hướng bên trong đi vào, vì thế cũng nhanh chóng theo sau.

Đồ vật bên trong so với mấy thứ đồ trưng bày bên ngoài không sai biệt lắm, trên kệ đều là bồn hoa, đủ kiểu dáng rực rỡ, ánh nắng từ bên ngoài cửa chui vào, tất cả chiếu vào bồn hoa, sáng lấp lánh.

Trong quầy có một ông cụ tóc hoa râm. Mặc áσ ɭóŧ, trong tay cầm cái ca tráng men, hơi nóng bốc ra, làm bộ muốn uống nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm chiếc TV đặt trên bàn, chất lượng phim không được tốt lắm nhưng cụ vẫn xem xem đến hăng say, mơ hồ có thể phân biệt ra tới đây là thước phim truyền hình được sản xuất đầu nắm nay.

Dư quang thoáng nhìn trong tiệm có người bước vào, cụ ông cũng chỉ phất phất tay, ý muốn khách nhân tùy ý, sau đó lại tiếp tục xem TV.

Kỷ Miên Trúc thu hồi ánh mắt, thầm than một tiếng lão nhân gia, đúng thật là tùy tâm, sau đó liền đi theo Giang Liễm, nhìn nhìn chung quanh.

Trong tiệm cũng không quạnh quẽ như Kỷ Miên Trúc tưởng tượng, vẫn có không ít người. Bất quá bọn họ đều là những người đã có tuổi, chỉ có hắn cùng Giang Liễm là khác người ở đây.

Cho nên khi hai người họ vừa tiến vào liền hấp dẫn ánh mắt nhiều người, một bác gái xách theo túi siêu thị tiện lợi tiến đến bên Kỷ Miên Trúc , nhiệt tình mà hỏi:

“Ai, tiểu tử, ngươi cũng tới mua cây cảnh sao?”

Kỷ Miên Trúc thấy Giang Liễm đang thập phần chuyên tâm phía trước, không xác định lắm mà trả lời:” Ân, xem như vậy đi”. Bác gái thấy Kỷ Miên Trúc thành thật trả lời, gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó liền hưng phấn nói như cái máy, luyên thuyên không ngừng.

“Aiz, ta cùng ngươi nói, hôm nay ta ra cửa mua đồ ăn, ông chồng nhà ta một hai phải bắt ta đi đường vòng qua bên này, tiện đường mua cho lão một chậu hoa trường thọ, ngươi nói từ siêu thị tới nơi này ít nhất cũng phải hai cây số, như vậy mà tiện đường sao? Ta nói lão lão còn không nghe, mỗi ngày cũng chỉ biết có cây cảnh với cây cảnh, làm dơ quần áo còn chưa tính, lão còn cùng ta ồn ào,...”Bác gái oán giận, đề tài không biết thế nào lại đột nhiên đổi hướng, đổi thành đồ trong siêu thị:” Còn có, hôm nay siêu thị giảm giá, người đặc biệt nhiều, hơn nữa trái cây hôm nay còn rất tươi, ta mua một chút về ăn. Tiểu tử ngươi cũng nên đến đó mua một chút…”

Bác gái nói xong một chuỗi, không thèm thở gấp, có thể thấy tố chất thân thể ưu tú cực kỳ.

Nhưng Kỷ Miên Trúc lại ứng phó không nổi.

Toàn bộ hành trình hắn cũng không tìm được cơ hội mở miệng, nhưng cắt lời người khác rất không lễ phép, nên Kỷ Miên Trúc chỉ có thể duy trì mỉm cười tiếp tục nghe bác lái miệng lưỡi lưu loát, hơi có chút khó mở miệng trả lời.

Một lát sau, khi thân ảnh Giang Liễm sắp rời đi trong tầm mắt Kỷ Miên Trúc, khiến cho Kỷ Miên Trúc càng thêm sốt ruột, sự nhiệt tình của bác gái rốt cuộc cũng ngừng lại, ngay sau đó lại tung ra một cái vấn đề, lời đến bên tai Kỷ Miên Trúc :” Tiểu tử, ngươi hiện tại đang làm cái gì?”

Kỷ Miên Trúc đang cố rời đi bước chân một đón, trong đầu tự hỏi một chút. Đang lúc hắn không biết thế nào để đem Kỷ thị nói nhỏ một chút, bác gái đột nhiên bổ một câu:

“Ngươi làm nhân viên tiếp thị đi?’”

Kỷ Miên Trúc lại sửng sốt, đại khái là thân phận mới này có chút ngoài dự đoán, làm hắn không kịp phản ứng, đôi mắt mở to .

Ánh mắt của bác gái ở trên người Kỷ Miên Trúc dạo một vòng, lần thứ hai mở miệng:”Mấy ngày trước có mấy người tới nhà chúng ta bán hàng, quần áo họ mặc trên người giống ngươi như đúc, thật sự mồm miệng lanh lợi, không ngừng hướng chồng ta giới thiệu thực phẩm chức năng.

Bất quá ta lại thông minh, cự tuyệt ngay lập tức, chỉ có đồ ngốc mới tin mấy người đó a!”. Bác gái nhắc đến đây, trên mặc lộ ra vẻ vẻ đắc ý, bà nhìn nhìn Kỷ Miên Trúc , buồn bực nói:” Bất quá ta nhìn ngươi lớn lên tuấn tú như vậy, cũng không giống nhân viên bán hàng…Hay ngươi đi bán nhà?”

Kỷ Miên Trúc mơ hồ minh bạch nguyên nhân bác gái nhận hắn như vậy, thấy thế lựa lời mà nói:” Đúng vậy, ta làm bất động sản”

Kỳ thật Kỷ thị cũng có đầu tư bên mảng này, hắn cũng xem như không nói dối.

Kỷ Miên Trúc nhớ tới Giang Liễm sắp đi xa, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua. Đối phương lúc này vừa lúc đi đến chỗ ngoặt, nhưng không lập tức rời đi, mà đứng tại chỗ nhìn đồ trên giá, giống như gặp được đồ vật cảm thấy hứng thú, bộ dạng sẽ không rời đi trong thời gian ngắn.

Hắn thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu cùng bác gái tiếp tục tán gẫu.

Bác gái đối với câu trả lời của hắn rất vừa lòng, cười tủm tỉm, một bộ đắc ý vì mình đoán đúng. Bà đánh giá Kỷ Miên Trúc một chút, trong mắt lộ ra tán thưởng.” Quần áo này cũng không tồi, ngươi mặc lên càng tuấn tú.”

Kỷ Miên Trúc dần dần nắm giữ điểm mấu chốt, trả lời cũng cẩn thận lên:”Cảm ơn, hàng vỉa hè tùy tiện mua mà thôi.”

Hắn nói nhẹ nhàng, lời này nếu làm cho người thiết kế âu phục xa xỉ nghe được chắc phải tức giận lắm, cũng không trách bác gái không biết nhìn đồ, đối với mấy loại này ít tiếp xúc, mới đối với lời của Kỷ Miên Trúc tin tưởng không nghi ngờ.

Bác gái gật gật đầu.

Kỷ Miên Trúc hướng phương hướng của Giang Liễm chậm rãi rời đi.

Bác gái nhất thời không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc, giống như đang đánh giá cái gì đó. Kỷ Miên Trúc trực giác không tốt, đi nhanh hơn. Quả nhiên, giây tiếp theo liền không kịp phòng ngừa nghe bác gái nhảy ra một câu:

“Ngươi có người mình thích chưa?”

Kỷ Miên Trúc nghe vậy, theo bản năng liền trả lời không có, lời này nói ra liền ý thức được không ổn, trong đầu đánh hồi chuông cảnh báo. Nhưng đã quá muộn, bác gái chuẩn xác nắm bắt chỗ mấu chốt, đôi mắt sáng hơn vài phần, nhìn Kỷ Miên Trúc thập phần mãnh liệt.

“Không có a, tiểu tử ngươi cũng thật là đáng tiếc. Ta biết không ít tiểu cô nương xinh đẹp, đều là người tốt, ta giới thiệu cho ngươi nhé?”

Kỷ Miên Trúc lảo đảo, nghĩ thầm quả nhiên, hắn còn chưa kịp cự tuyệt, bác gái bắt đầu lưu loát cho hắn giới thiệu tên, cái gì mà đại cô nương Tôn gia, diện mạo thanh tú, tính tình nhu hòa, tuyệt đối là người vợ tốt; còn có tiểu muội tử Lý gia, tuy có chút trẻ con, hay ầm ĩ một chút như rất hoạt bát, đảm bảo cuộc sống sau kết hôn sẽ rất thú vị. Bác gái giảng giải thập phần sinh động, thậm chí còn nhiệt tình muốn đưa phương thức liên hệ cho Kỷ Miên Trúc .

Kỷ Miên Trúc nghe vậy liền cứng đờ, vội vàng từ chối.

“Không, không cần…”

Hắn thực sự không am hiểu ứng phó với cảnh tượng trưởng bối giới thiệu đối tượng yêu đương cho mình, vì thế càng thêm co quắp, nói chuyện đều có chút lắp bắp, ở bác gái mãnh liệt công hạ thực mau liền rơi vào thế hạ phong. Thời điểm bác gái muốn đem phương thức liên lạc ghi vào tờ giấy nhét vào túi áo hắn, đột nhiên có một bàn tay bắt được cánh tay Kỷ Miên Trúc, trầm ổn hữu lực kéo hắn về phía sau.

Kỷ Miên Trúc ngẩng đầu, trước mắt là thân ảnh Giang Liễm, không biết lại đây bao giờ. Đối phương đưa lưng về hắn, chắn ở phía trước, thanh âm thập phần trầm thấp.

“Hắn không cần cô nương”

Sâu trong lời nói của Giang Liễm mơ hồ có một tia tức giận.

Vốn dĩ hắn đứng cách đó không xa nghiêm túc chọn lựa, khi nghiêng đầu muốn cùng Kỷ Miên Trúc nói chuyện, lại thấy đối phương cách hắn khá xa, đang cùng một bác gái không quen nói chuyện đến rôm rả. Thậm chí còn loáng thoáng nghe được” Giới thiệu cô nương cho ngươi”. Giang Liễm trầm mặt, lập tức đi qua, nghiến răng nghiến lời thay Kỷ Miên Trúc cự tuyệt.

Bác gái”Nga”một tiếng, khi Kỷ Miên Trúc cho rằng bà muốn từ bỏ, đang định chạy lấy người thì bác gái lại lần nữa nói:

“Kỳ thật ta cũng nhận thức không ít tiểu tử tuấn tú.”

Kỷ Miên Trúc không nói nên lời, thiếu chút nữa bị sặc.

Sắc mặt Giang Liễm tức khắc đen.