Lúc trước cậu không làm mấy việc này là bởi vì bản thân cậu quá lười. Du Tâm Kiều có thể đàn được một bản nhạc piano hay, cũng đồng nghĩa với việc những ngón tay của cậu không hề “cứng nhắc”.
Cậu bắt đầu đảm nhận một phần việc bếp núc, mỗi lần Từ Ngạn Hoàn mua đồ ăn về cậu sẽ ở một bên và rửa rạch đồ ăn trước khi nấu. Cũng có lúc cả ba bếp đều được bật để nấu ăn, mà hai tay của Từ Ngạn Hoàn quá bận rộn không xử lý kịp. Những lúc như thế cậu đều trong nháy mắt mà chuyển một lọ nước tương, hoặc là múc một muỗng muối. Sau đó tùy theo lượng đồ ăn được nấu trong nồi mà nêm nếm gia vị cho phù hợp.
Sau khi ăn xong là thời gian hoạt động tự do. Từ Ngạn Hoàn giống như mặc định phải để cho Du Tâm Kiều “thích ứng” nên thường anh đều sẽ làm việc ở phòng sách đến tối muộn mới quay về phòng ngủ. Mà Du Tâm Kiều thì tránh việc đυ.ng mặt anh nên cậu đi ngủ vô cùng sớm. Cũng bởi vì thế mà tinh thần của cậu luôn vô cùng sảng khoái, vết thương trên đầu cũng lành một cách nhanh chóng.
Cộng thêm việc tính cách của Từ Ngạn Hoàn vốn đã ít nói, bây giờ Du Tâm Kiều cũng không còn hoạt bát như lúc trước nữa, nên dường như cả hai dù ở cùng nhà với nhau nhưng chả giao lưu gì với nhau cả. Thậm chí Du Tâm Kiều còn suy nghĩ đến việc hai người kết hôn với nhau cũng chỉ là vì để được hưởng thụ cuộc sống hôn nhân mà thôi. Như vậy mỗi ngày đều sẽ có lý do để làm vài món đồ ăn, có thể không chút do dự mà mua được một món mua một tặng một trong siêu thị.
Du Tâm Kiều bắt đầu nghĩ thông hơn rồi, thay vì gấp rút muốn hồi phục trí nhớ thì cậu vẫn nên điều chỉnh lại trạng thái tâm trạng của cậu trước đã. Nói không chừng vào một buổi sáng sớm nào đó tình cờ kí ức đã mất của cậu sẽ quay lại với cậu, đem đến cho cậu một sự vui mừng đầy bất ngờ.
Hôm nay, Lương Dịch đã đưa cho Du Tâm Kiều wechat của luật sư Hình. Để cậu tự đi bàn bạc với luật sư về di chúc của cậu.
Du Tâm Kiều: “Thì ra tôi muốn lập di chúc.”
Lương Dịch nhớ đến lúc trước cậu nghe được tin kết hôn của mình thì cậu đã vô cùng kinh ngạc, mà giờ đây phản ứng của cậu lại khiến cậu ta vô cùng nghi hoặc: “Tại sao phản ứng của cậu lại bình thản như thế?”
“Mệt rồi.” Du Tâm Kiều nói: “Nếu như mỗi lần nghe được một tin tức khác thì tôi đều muốn phát điên, vậy nên cái di chúc của tôi sẽ sớm mà được dùng đấy.”