Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 5

Chương 5: Trường học nội trú (5)

Lúc này, nhà vệ sinh tối đen như mực bên ngoài chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong gương, lệ quỷ đã đứng bên cạnh Bạch Vấn Hạ, trên mặt lộ ra vẻ hung tợn, mắt chứa đầy oán hận, đôi tay cứng đơ đang không ngừng vặn vẹo hướng tới cổ của Bạch Vấn Hạ.

Dĩ nhiên, tên côn đồ đã bị Bạch Vấn Hạ đánh ngất, vẫn là kẻ mà quỷ hồn muốn gϊếŧ.

Bạch Vấn Hạ thấy sắc mặt của Tiểu Trần tái nhợt, tưởng bản thân đã dọa người, có chút ngại ngùng nói: "Tôi không thích bị uy hϊếp nên chắc chắn sẽ đánh trả. Cậu không cần lo lắng, trong tên côn đồ bị thương nặng thế thôi, chứ thật ra chỉ là vết thương ngoài da."

"!" Tiểu Trần không thể lên tiếng, chỉ có thể cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo Bạch Vấn Hạ mau chạy đi, có nguy hiểm.

"Sao vậy? Người cậu bị sao à? Hồi nãy tên đó đã đấm vào mắt cậu à?" Bạch Vấn Hạ hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm của Tiểu Trần, liền bước về phía tên đó vừa hay tránh được bàn tay của quỷ hồn đang vươn tới, cậu vươn tay chạm vào trán Tiểu Trần ân cần hỏi thăm.

Tiểu Trần thoáng chút yên tâm, nhìn vào gương đã thấy lệ quỷ đang ở cạnh hai người, quỷ hồn vẫn không từ bỏ việc gϊếŧ Bạch Vấn Hạ!

" A a a…" Tiểu Trần không nói được, chỉ có thể liên tục nhắc nhở bằng cách hướng ánh mắt về một chỗ, mắt cũng muốn rớt ra ngoài rồi. Cậu ta chỉ hy vọng Bạch Vấn Hạ có thể nhanh chóng nhận ra.

" À, tôi quên rửa tay." Bạch Vấn Hạ như hiểu ra, xoay người đi rửa tay, ánh mắt của Tiểu Trần muốn Bạch Vấn Hạ nhìn vào gương. Nếu nhìn vào sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của lệ quỷ, trong lòng tên đó tức muốn thổ huyết.

Tên côn đồ nằm trên mặt đất bỗng có chút động đậy, vô tình đυ.ng phải chân Bạch Vấn Hạ, cậu cau mày xoay người lại: "Gì vậy, tỉnh rồi sao? Xem ra mình phải trói chặt một chút nữa."

Tiểu Trần cảm thấy mình không thể chịu được đả kích lớn như vậy, chỉ có thể cầu xin ông trời làm mình ngất đi mà thôi.

Bởi vì cảnh này quá là hấp dẫn, khán giả theo dõi Bạch Vấn Hạ cũng có tinh thần hẳn. Toàn bộ người đều chăm chú quan sát cậu, đến giờ không ai chuyển kênh quan sát.

Tất cả là do lần đầu bọn họ thấy có người bị lệ quỷ gϊếŧ mà vẫn không hay biết. Hơn nữa còn hai ba lần khiến quỷ gϊếŧ hụt, đây là loại may mắn gì vậy! Chẳng lẽ là ông hoàng may mắn sao?

Thiết bị kiểm tra người theo dõi cậu tăng cao hết mức tuy rằng đây chỉ là một tên ma mới ở phó bản tân binh, những cũng đã có một tên đến ôm đùi, quả thật là khiến người ta tò mò bấm vào xem.

"Không thể tin được chỉ là một tên tân binh ở phó bản cấp thấp mà đã có thể thu hút người xem đến vậy ư?"

"Oa, cậu ta thật tuyệt vời, bên cạnh có quỷ là cảm giác như thế nào? Tôi thật sự muốn xem chàng trai đẹp trai này chết như nào."

"Nhất định không phải, cậu ta cố tình như vậy để tránh sự tấn công của con ma, tôi muốn xem cậu ta kiên trì đến đâu, nếu thật sự không chết, tôi nhất định sẽ thưởng cho cậu ta."

Lệ quỷ bắt đầu mất kiên nhẫn, vươn cánh tay đầy mạch máu ra, móng vuốt đen ngòm hướng tới Bạch Vấn Hạ muốn lập tức gϊếŧ chết cậu.

Lúc này, Bạch Vận Hạ đáng cúi người, một quyển nhật ký từ trong áo rơi xuống, cậu nhanh tay nhặt nó lên thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất quyển nhật kí vào bên trong: "Nguy hiểm thật, xem tí là mất rồi."

Lúc trước ở trong phòng học cậu đã tìm được quyển nhật kí này, định là khi chờ tên đó đi vệ sinh sẽ có chút thời gian để đọc. Vậy mà lại xảy ra một đống rắc rối làm cậu không có thời gian để đọc.

Nhưng mà vấn đề chính bây giờ là nãy giờ không thấy sự xuất hiện của lệ quỷ.

Quỷ hồn bỗng dừng lại, hướng mắt nhìn vào quyển nhật kí trong áo của Bạch Vẫn Hạ, nét mặt có chút phức tạp.

Tiểu Trần cũng thấy cảnh này, trong lòng có chút suy tính: "Chẳng lẽ quyển nhật ký có chút đặc biệt với lệ quỷ. Nếu lợi dụng điểm yếu này không chừng có thể sống sót mà vượt qua phó bản."

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, lệ quỷ chỉ bất động trong vài giây nhưng vẫn không buông tha cậu! Lần này nó thay đổi hình dạng, móng vuốt trên tay càng sắt nhọn hơn, nhắm thẳng vào Bạch Vấn Hạ mà tấn công.

Ngay lúc này, Bạch Vấn Hạ chuẩn bị đứng dậy nhưng tên côn đồ đã tỉnh dậy lập tức làm cậu té ngã, cứ thế đòn tấn công của lệ quỷ trực tiếp rơi thẳng lên người tên côn đồ.

Máu tươi văng ra khắp nơi, trực tiếp bắn lên người Bạch Vấn Hạ.

Tên côn đồ nhìn lệ quỷ trước mặt, mắt hiện lên vẻ sợ hãi: "Mày, sao lại có thể…"

Lời chưa kịp nói hết, tên côn đồ đã tắt thở.

Sau đó, lệ quỷ giống như mất đi oán niệm mà tan biến nhưng nó vẫn không cam tâm nhìn Bạch Vấn Hạ đang nằm trên sàn.

Tiểu Trần trợn mắt, há hốc mồm: "…"

Bạch Vấn Hạ đang nằm trên sàn: "?"

Người xem: "!!!"

"Khoan, dừng chút nào, cậu ta sống sót như vậy sao? Chỉ dựa vào may mắn?"

"Tôi thật không dám tin chuyện này, thậm chí cậu ta còn chưa nhìn thấy quỷ nữa."

"Mau cho tôi chút may mắn của cậu đi."

Bên phía lớp học, đèn đột nhiên tắt ngúm, cả dãy phòng học bị bao trùm bởi bóng tối.

Không chỉ có vậy, khí lạnh lập tức tỏa ra, lúc này mọi người đều nổi hết da gà lên, bên ngoài phòng học tràn ngập sương mù, làm cho mọi người không nhìn thấy gì, chỉ lờ mờ thấy có bóng người đang tiến đến. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ là quỷ?"

Mọi người bắt đầu hoảng loạn.

Trịnh Hoàn cảm thấy có gì đó không đúng: "Sao có thể vậy được? Ngày đầu tiên ở chỗ này, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Bên phía nhà vệ sinh chỉ chết một người, theo lý mà nói hôm nay sẽ an toàn. Chẳng lẽ chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh không diễn ra theo ý mình? Trong đó chỉ có hai tên tân binh, làm sao có thể đối phó với quỷ."

Trong đầu anh ta thoáng nghĩ đến những việc ngu ngốc của Bạch Vấn Hạ. Ngay lập tức liền hiểu ra vấn đề.

Tên này nhất định không phải là tân binh, hành động của cậu chỉ là giả vờ. Tên này còn diễn tốt hơn cả mình.

Trịnh Hoàn nghiến răng nghiến lợi: "Chết tiệt, tên Bạch Vấn Hạ có vấn đề, cậu ta gài bẫy tôi! Không được, tôi phải nhanh đi loại bỏ cậu ta."

Ngay lúc này, anh ta không thể tự vả bản thân được.

Lúc mọi người vẫn còn hoảng loạn, đèn nhấp nháy sáng trở lại.

Nhờ ánh sáng nhấp nháy của đèn, mọi người bất ngờ thấy cô giáo ở trên bục giảng, trong lớp còn có những bạn học khác nhưng trên người mỗi người đều chảy đầy máu trông rất đáng sợ, đôi mắt phủ đầy tia máu hướng về các học sinh chuyển trường.

" A a a ---" Một tên ngồi gần NPC không nhịn mà hét toáng lên, kinh hoàng xô đổ bàn ghế, để chạy ra xa những con NPC, cách càng xa càng tốt: "Tránh xa tôi ra."

Những người khác cũng không khá hơn chút nào, họ chỉ trải qua phó bản có một lần vẫn có thể coi là người mới nên có thể nói là tình trạng cũng không khá hơn.

Thậm chí có người sợ hãi đến mức, mở cửa phòng học, chạy thẳng ra ngoài!

Tiếp đó mọi người chỉ nghe thấy tiếng thét thất thanh, và âm thanh của vật gì đó nặng nề rơi xuống, sau đó vẻ yên tĩnh lại được khôi phục như không có gì xảy ra.

Trong đầu mọi người đều đồng nhất hiện lên hình ảnh con ma học sinh nhảy lầu lúc bọn họ mới tới, ai cũng sợ tới mất hồn. Đó chẳng phải là dự báo trước những chuyện họ sẽ trải qua sao.

Trình Hoàn chợt thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ chết một người, theo như quy luật của phó bản, bọn họ sẽ được an toàn. Anh ta cũng không muốn dùng biện pháp sớm.

Đúng như dự đoán, người kia đã chết, đèn bắt đầu sáng trở lại, tất cả mọi thứ khôi phục lại bình thường.

Các NPC trong phòng đã khôi phục hình dạng ban đầu, hệt như chưa có gì xảy ra. Chỉ có đống lộn xộn dưới đất, nhắc nhở bọn họ rằng chuyện này không phải là ảo giác.

Những người còn lại nơm nớp lo sợ, bắt đầu cảnh giác trước nguy hiểm.

Bọn họ nhìn vào bộ dạng ung dung của Trịnh Hoàn, càng cảm thấy cần bám chặt lấy anh ta sẽ sống.

Lúc này, có tiếng bước chân ngoài cửa, mọi người vẫn chưa hết cảm giác sợ hãi, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, tất cả đều sợ tên vừa nhảy lầu kia sẽ xuất hiện ở trước cửa…

Một lúc sau, cửa phòng học mở ra.

Bước vào là Bạch Vấn Hạ, mọi người tưởng cậu đã chết vì toàn thân cậu đều là máu.

Ánh sáng bên ngoài lờ mờ chiếu vào Bạch Vấn Hạ, nửa người cậu bị bóng tối bao phủ, cậu không để ý liền vô tình bôi máu lên mặt, lông mày hiện ra nét buồn, gương mặt tuyệt đẹp của cậu giờ nhìn không giống gương mặt của người sống chút nào.

"Này, cậu rốt cuộc là người hay là quỷ?"