Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 3

Chương 3: Trường học nội trú (3)

Tại phó bản, các người theo dõi không thể xem thông qua các người chơi khác. Chỉ riêng góc quay của Bạch Vấn Hạ mới có thể cho khán giả xem toàn cảnh. Dĩ nhiên chỉ nhìn vào thái độ của người khác cũng có thể biết được 7749 tình huống.

"Như vậy là hợp lý sao?"

"Chỉ cần dựa vào gương mặt liền có thể thu hút NPC, nhưng đây lại còn là NPC trong trò chơi kinh dị, đây chắc là gương mặt đáng ghét nhất."

"Chắc tên tân binh này sẽ có điểm số cao đều là nhờ vào vẻ ngoài."

"Không đúng, tôi đoán cậu ta chỉ cố ý, nói không chừng cậu ta có thể làm ra biểu hiện gì đáng sợ hơn nữa."

"Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần các cô, cậu không nhập bọn cùng đám học sinh côn đồ kia, bọn chúng thật sự rất ác độc." Cô giáo lắc đầu, nhưng lại không giấu được sự thiện cảm với học sinh mới, nên cô tiết lộ một ít bí mật: "Khu phòng học cũ kia, đừng đến đó, nơi đó thật sự nguy hiểm."

Nghe vậy, những người khác không thèm quan tâm tới cô giáo nữa, nhưng trong lòng ai nấy đều có chút toan tính. Rốt cuộc cô ta nhắc đến lũ học sinh côn đồ đó, cộng thêm đoạn CG ban đầu có chiếu khúc một tên côn đồ… Có thật sự là liên quan đến nhau hay không? Câu sau lại nhắc đến khu phòng học cũ, những lời nói ít ỏi này thật sự đã mang một lượng thông tin quá lớn rồi.

Đặc biệt là trước đó bọn họ còn thấy một hồn ma học sinh nhảy lầu, thật sự là quá kinh khủng rồi.

Càng không phải nói là bình hoa tự rơi xuống như một tai nạn, tâm tình mọi người càng phức tạp.

"Tiền bối, NPC này thật dễ lấy lòng nhỉ?" Một người ngưỡng mộ Trịnh Hoàn lên tiếng hỏi, giọng nói có chút tức giận.

Bạch Vấn Hạ cũng muốn biết, thật hoài nghi nhân sinh! Cậu đã mạo hiểm cả tính mạng tiếp xúc với NPC, nhưng không ngờ độ hảo cảm của cô giáo lại tăng lên, không phải là cậu đang bị lừa đấy ư?

Vừa rồi Trịnh Hoàn còn nói mọi người không được tùy tiện đến gần NPC hay sao, nhưng giờ đã bị vả cho một phát, anh chỉ có thể xấu hổ nói: "Cái này, NPC có thể… dùng nhan sắc để khống chế."

Bạch Vấn Hạ: "…" Trên đời cũng có NPC dại trai sao?

Trịnh Hoàn nhìn Bạch Vấn Hạ có chút bất an, lượng fan đã tuột xuống, anh không biết đám người đó rốt cuộc đã chuyển qua xem ai.

Tên tân binh này đã vượt quá giới hạn của anh, Trịnh Hoàn không thể tiếp tục để tên này lộng hành như vậy nữa.

Mặc dù không thể khống chế tên tân binh này, nhưng cũng phải giám sát cậu ta. Anh ra hiệu cho người bên cạnh, bảo cậu ta giám sát Bạch Vấn Hạ, đừng để đối phương làm ra bất kì chuyện gì nữa, sau đó lại tỏ ý là vì bảo vệ sự an toàn của mọi người. Những người khác hoàn toàn đồng ý yêu cầu đó của anh ta.

Cái người được cử đi giám sát Bạch Vấn Hạ được gọi là Tiểu Trần, vốn đã không ưa Bạch Vấn Hạ, cậu ta lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không ngờ anh Trịnh tốt bụng như vậy, cậu lo mà cư xử cho tốt, không thì không ai cứu nổi cậu đâu."

Bạch Vấn Hạ chỉ có thể thành thật gật đầu, quyết định lần sau sẽ khiêm tốn một chút. Dù sao lúc nãy cậu vừa mới liều mạng xong. Nhưng vẫn chưa chết. Quả nhiên là phó bản tân binh quá dễ, tuyệt đối không phải là do cậu quá mạnh.

Cả nhóm đi lên lầu, bọn họ chú ý tới tất cả phòng học đều mở đèn sáng trưng, nhưng không ai cả, bàn ghế vẫn ở trong phòng, còn có cả những bài thi ở trên bàn, nhưng thật sự không có ai ở đây. Nhìn sao cũng thấy thật quỷ dị. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

"Đây là sao? Sao không có ai cả?"

"Vì vậy nên mới yên tĩnh."

Cô giáo không quan tâm những lời bàn tán kia, mặt không cảm xúc tiếp tục dẫn mọi người quẹo qua các dãy phòng học.

Mỗi một tầng của trường học, ở những góc cầu thang đều được đặt một chiếc gương lớn, nhưng nhìn sao cũng không cảm thấy có gì bất thường, nên không ai để tâm vào.

Bạch Vấn Hạ quan sát một hồi, cũng không nhìn ra gì bất thường, nhưng vẫn cảm thấy cái gương có gì đó quỷ dị.

Tiểu Trần vốn không quan tâm, nhưng nhìn theo ánh mắt của Bạch Vấn Hạ nhìn vào gương — cô giáo đang quay đầu 1800 , khóe miệng dài đến tận mang tai, con ngươi chảy đầy máu tươi, đang nhìn thẳng về phía tiểu Trần.

"A a a a…"

Bạch Vấn Hạ không thấy gì trong gương,nhưng bị dọa sợ khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiểu Trần.

Chủ yếu là do cậu ta xui xẻo. Những chuyển này trước đây cậu vốn dĩ đã gặp rồi, lúc nhỏ đi học, không hiểu sao các đồ vật tự nhiên bay lên, dọa cho các cô sợ hãi hết. Nên lá gan cậu sớm được rèn luyện, lúc gặp chuyện quỷ dị cũng không quá hoảng sợ.

Những người khác cũng nhìn thấy hình ảnh quỷ dị này, sợ hãi lùi lại. Trịnh Hoàn là người ở gần giáo sư nhất, thân thể nhất thời cứng đơ. Chẳng lẽ bản thân anh phải chết ở đây sao, sớm biết vậy đã dùng tất cả điểm để đổi lấy vật bảo vệ tính mạng này rồi.

"Cô giáo… cô không phải người sao?"

"Có hay không thì cũng mau chạy đi."

Hình ảnh phản chiếu trong gương khác với hình ảnh cô giáo đứng trước mặt họ, cô cau mày nói: "Các em bị sao vậy, mau đi thôi."

Phó bản vang lên nhiệm vụ "Cải trang thành học sinh chuyển trưởng".

Mọi người không dám dừng lại, chỉ có thể căng thẳng theo sau.

Tiểu Trần phát hiện thiếu chút nữa bản thân đã trốn phía sau Bạch Vấn Hạ. Nhìn thấy cậu chẳng có gì sợ hãi, tiểu Trần bất giác xấu hổ, hoài nghi bản thân không bằng tên đồng đội heo này.

"Lại là cốt truyện cũ, cái gương chắc chắn có vấn đề, nhưng tên tân binh đều sẽ sợ hãi."

"Nhưng tên này lại bình tĩnh, chẳng lẽ bị dọa cho mất cảm xúc rồi?."

"Tôi cảm thấy không giống, chắc tên này đang mưu tính gì đó."

Trinh Hoàn lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy ban nãy bản thân đã quá sơ suất, anh nói với mọi người: "Theo như tôi biết, thì phó bản có không ít hồn ma. Nhưng phải có thời gian chúng mới thật sự đáng sợ, lúc đầu cũng sẽ không thiếu những tình huống nguy hiểm, chúng ta phải luôn cảnh giác."

Trong lòng Trịnh Hoàn có chút bực tức, trước khi vào phó bản, anh đã mua mắt âm dương. Vốn dĩ ban đầu anh nhìn thấy cô giáo chỉ là NPC bình thường, nên mới đứng gần, vậy thì hình ảnh trong gương chẳng lẽ là ảo ảnh?



Đến trước phòng học, mọi người mới phát hiện thế nào là bước chân vào địa ngục, những người trước mặt, liệu có thật là học sinh.

Cũng giống như các phòng học khác, nhưng điểm khác biệt ở đây là lớp học này có học sinh, nhưng không nhiều, chỉ có bảy người.

Lúc này là thời gian tự học buổi tối, tất cả học sinh đều đang ôn tập. Nhưng lại có bốn tên học sinh côn đồ, cả vở cũng không mở ra, gương mặt thì chỉ có duy nhất một biểu cảm lạnh lùng, ngay cả một nét khác nhau cũng không có.

Trong số đó có một tên, giống hệt với tên côn đồ đầu CG đã cho xem, Tên đó vẫn thản nhiên, xem điện thoại trong tay.

Tất cả mọi người đều sợ hãi, đây đúng là cái người trong đoạn CG, cũng chính chỗ này... Tên đó đã bị gϊếŧ chết.

"Bảy người, nhiệm vụ cũng nói chúng ta phải ở đây bảy ngày, nhất định có liên quan gì đó."

Trịnh Hoàn dò xét xung quanh, mắt âm dương của anh như cảm thấy được điều gì, anh nhanh chóng nhìn thấy người cuối lớp có chút khác thường, như hiểu ra điều gì: "Thì ra là vậy."
Anh cảm thấy mình đang thở gấp, nghĩ bản thân sẽ kiếm được lượng fan không ít, cũng không dại mà tìm đường chết, nên anh quyết định chỗ ngồi ngay tên học sinh côn đồ gần mình nhất.

Vẻ mặt của Bạch Vấn Hạ có chút thất vọng, hóa ra chỉ là tìm một chỗ ngồi hay sao, cậu tìm đại một chỗ nào đó và ngồi xuống.

Sau khi Trịnh Hoàn ngồi xuống, anh nhanh chóng lục lọi hộc bàn, thật sự tìm được quyển sổ, lật xem vài trang, biểu cảm của anh ngày càng kích động

"Quả nhiên, hóa ra mọi chuyện là như vậy."

Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không biết điều này. Nhưng trước khi vào phó bản này, anh đã tạo quan hệ tốt với một đàn anh, cũng từ miệng đàn anh biết được không ít thông tin, không ngờ có thể áp dụng ở phó bản này.

Trịnh Hoàn nhìn những ánh mắt chứa sát khí xung quanh mình, lượng fan bây giờ không quan trọng. Chỉ cần khiến đám người này chết hết, mình anh sống đến cuối phó bản, nhận được phần thưởng tốt cũng có thể đền bù mọi thứ.

Bạch Hạ Vấn cũng giả vờ học, cậu tìm thấy một quyển sách giáo khoa bên trong có kẹp một quyển nhật ký. Quyển nhật kí này như ghi lại hết những sự kiện xảy ra trong trường.

"Cái này… cái này không phải là vật phẩm hỗ trợ à?"

Không hiểu vì sao, trong đầu Bạch Vấn Hạ hiện lên hình dáng con ma mới gặp ở cầu thang: "Làm gì có người để viết nhật ký chứ, chắc là một phần của cốt truyện."

Không đợi cậu xem nhật kí, Tiểu Trần đã vỗ vỗ vai, sắc mặt trông rất khó coi, muốn nói gì đó nhưng không thể mở lời.

"Cậu… có thể cùng tôi đi WC được không?"

Cậu ta cảm thấy bản thân mình không nhịn được nữa! Bạch Vấn Hạ tuy là tên đồng đội heo, nhưng vừa rồi cậu vẫn trông đáng tin hơn, nên đi cùng cũng yên tâm hơn.

Đèn trong phòng vệ sinh nam có chút tăm tối, hình như đèn đã dùng rất lâu rồi. Gương treo trên tường cũng bám đầy bụi bẩn, có lẽ ánh đèn có chút chập chờn, chiếu xuống hai người có chút quỷ dị, chiếc gương bẩn loáng thoáng soi thấy những vết đen bám xung quanh bọn họ.

"Cậu nghĩ sao mà lại đi vệ sinh vậy." Bạch Vấn Hạ cảm thán nhìn tiểu Trần đi ra từ phòng vệ sinh, cậu cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều. Trong đầu cậu hiện lên những khung cảnh ám ảnh tại nhà vệ sinh. Cậu không nghĩ đến việc tiểu Trần lại gan như vậy.

"Cậu tưởng tôi muốn vậy sao…" Tiểu Trần rửa tay, cả người đều run rẩy, nếu không phải nhịn không được, thì tên đó cũng sẽ không mạo hiểm vậy.

Hai người đi vệ sinh không có chuyện gì xảy ra. Bạch Vấn Hạ tuy là tên ất ơ, nhưng cũng là người có nghĩa khí, đã cùng đi vệ sinh với tiểu Trần, trong lòng tên đó đã thay đổi suy nghĩ về Bạch Vấn Hạ.

Trịnh Hoàn đã nhìn thấy lúc hai người đó ra khỏi lớp, cũng trấn an họ một chút rằng ngày đầu tiên không nguy hiểm lắm đâu, anh cũng tự trấn an bản thân.

Lúc này, đèn nhà vệ sinh nhấp nháy liên hồi, liền tắt hẳn.

Nhà vệ sinh giờ tối om, nhìn từ ngoài vào cũng không thấy gì.

Tiểu Trần nín thở, thân thể cứng đơ, như thể cậu đang sợ cái gì đó.

Không đợi hai người rời đi, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm, nhưng ngày càng đến gần.

"Không, không … đừng là quỷ mà."

"Tôi thấy … vẫn có thể là quỷ." Hai mắt Bạch Vấn Hạ sáng ngời, không nghĩ lần đầu đi nhà về sinh mà có thể gặp chuyện, tên Tiểu Trần đúng là may mắn của cậu mà.

Không biết phải làm sao, Tiểu Trần chạy vào phòng vệ sinh! Tuy rằng trong phim kinh dị sẽ hành động như vậy, nhưng thời khắc này cũng đừng làm vậy chứ!

Bạch Vấn Hạ suy nghĩ một chút, liền trốn sau cánh cửa của một căn buồng gần mình.

Nhưng mà hai người quên khóa cửa, tiếng bước chân dừng ngay trước nhà vệ sinh.

Tiểu Trần lúc này run rẩy, không dám động đậy mà trốn trong phòng vệ sinh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập lớn. Cậu ta sợ rằng người bên ngoài sẽ nghe thấy mất! Cậu ta cũng chỉ mới qua một phó bản, nhưng là ôm chân đàn anh, chứ hoàn toàn không có kinh nghiệm gì hết, chứ đừng nói đến việc tìm cách trong tình huống như vậy.

Tiểu Trần không ngừng nghĩ đến những cảnh tượng kinh khủng, nhất thời cả người run rẩy, vô tình đυ.ng trúng cây lau sàn.

Bên cạnh Bạch Vấn Hạ đang suy tư, trong đầu đang suy nghĩ làm sao để trở thành đồng đội heo.

Cái tình huống này không phải thường xảy ra sao, đây không phải lúc phát ra tiếng động để thu hút kẻ bên ngoài vào trong đây, lấy mạng hai người. Cậu cảm thấy đây chắc hẳn là cái bẫy được thiết kế riêng cho cậu.

Tiếp theo chỉ cần đợi tên ngoài cửa đi theo tiếng động, tìm đến đây.

Sau đó Bạch Vấn Hạ nghe tiếng động nhỏ từ phòng kế bên, nhưng ở trong nhà vệ sinh này chính là tiếng động lớn. Nháy mắt tiếng động đó thu hút kẻ ngoài kia tiến vào, tiếng chân bắt đầu nhanh hơn, Bạch Vấn Hạ liền chạy lên phía trước.

Bạch Vấn Hạ mở trừng hai mắt: "?" Tiểu Trần đang muốn thay cậu làm đồng đội heo hay sao?