Chương 1: Trường học nội trú (1)
Sương mù bao phủ cả ngọn núi lớn, thậm chí cả cây cỏ cũng không thấy, nhưng lại có một chiếc xe buýt đang dọc theo sườn núi để đi lên.
Thật quỷ dị, ở ghế lái không hề thấy bóng dáng của tài xế.
Chỉ có bảy tám người trên xe, có người thì nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, người thì sắc mặt khó coi, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó, bầu không khí hỗn loạn hệt như bước vào địa ngục.
Nói là địa ngục cũng không ngoa. Vì tất cả người ở trên xe đều bị kéo vào một trò chơi vô hạn tên "Kinh Tủng" được phát trực tiếp.
Kế tiếp bọn họ còn phải đối mặt với những nhiệm vụ khó, trên cả sức tưởng tượng của con người. Nếu bọn họ muốn sống, bắt buộc phải chiến đấu.
Trong hoàn cảnh đầy bất an này, không ai chú đến cậu thanh niên ngồi trong góc.
Cậu đội mũ lưỡi trai che khuất mặt, dấu đi nụ cười gian xảo, người khác cảm thấy sợ hãi, bất an, thì ánh mắt cậu lại toát lên vẻ vô cảm.
"Đây là đâu?"
Bạch Vấn Hạ rơi vào hồi tưởng, vốn tưởng bản thân đã chết vì tai nạn xe, nhưng kết quả khi tỉnh lại đã ở đây.
"Chúc mừng cậu đã trở thành người may mắn được chọn, trở thành người chơi trò chơi "Kinh Tủng" được phát sóng trực tiếp."
"Nhiệm vụ của cậu là tiến vào phó bản và sống sót!"
Đối mặt với giọng nói xuất hiện trong đầu, Bạch Vấn Hạ với kinh nghiệm phong phú, đưa mắt quan sát một lượt, trong đầu bỗng xuất hiện các quy tắc, cậu lập tức hiểu ra mình đang ở trong tình huống gì.
"Tôi đã chuyển sinh vào trò chơi vô hạn rồi sao?"
Bỗng nhiên gặp chuyện quái gở như này, tâm tình Bạch Vấn Hạ có chút phức tạp, nhưng không phải là sợ hãi, bởi cậu cũng là con người bình thường, loại bỏ hết các mặt ưu tú ra thì cậu chỉ khác người thương ở chỗ cậu số nhọ.
Đây không phải là lần đầu cậu gặp chuyện xui xẻo như vậy, sống trên đời hơn hai mươi năm, chẳng chuyện xui nào mà cậu chưa trải qua. Thật hoài nghi nhân sinh.
Có thể coi là xui xẻo, để khi gặp chuyện bất ngờ cũng không phải bỡ ngỡ, nếu đây là trong một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, thì cậu chẳng phải là con chốt thí sao.
Nếu nói rằng trước khi chết cậu còn gì để tiếc nuối không, thì cậu vẫn tiếc nuối cuộc đời mình khi chưa bao giờ gặp vận may, trước kia cậu vất vả lắm mới nhận vai diễn, nhưng tiếc là cậu không may mắn để được thể hiện tài năng diễn xuất.
"Cuối cùng, chúng tôi muốn giới thiệu, vì một lí do nào đó nên bây giờ cậu là đồng đội heo duy nhất của hệ thống."
Bạch Vấn Hạ: "?"
"Nhiệm vụ chính trong trò chơi của cậu là trở thành đồng đội heo."
Bạch Vấn Hạ: "Chờ một chút, tôi cần được giải thích thêm."
Chẳng phải đây là trò chơi sinh tồn sao, chỉ cần sống là được, sao phải trở thành một đồng đội heo chứ?
"Hiện nay có rất nhiều người chơi có thể vượt qua phó bản một cách dễ dàng, thậm chí còn có thể vượt phó bản mà không bị tổn thương gì. Ngay cả những người bình thường cũng có những kinh nghiệm phong phú. Điều này làm chúng tôi chẳng có nội dung nào để phát sóng. Nếu điều này cứ tiếp diễn, kênh của chúng tôi sẽ bị xóa mất.
Đồng đội heo sẽ khiến chương trình trở nên thú vị hơn. Nó có thể cứu được chương trình của chúng tôi. Chúng tôi chọn những người sắp chết để tham gia trò chơi này, vâng đó chính là cậu, người sẽ trở thành đồng đội heo."
Bạch Vấn Hạ càng đau thương hơn, nếu là người khác, bắt được quái thú Long Ngạo Thiên liền có thể phá đảo. Còn bản thân thì phải trở thành đồng đội heo, nghe cứ như là trở thành một con chốt thí thật sự vậy.
"Hệ thống trói buộc này có gì tốt không?"
"Trên cơ bản, nếu ký chủ chết càng nhanh, càng hấp dẫn thì càng được nhiều tích phân!"
Bạch Vấn Hạ: "...Ơ kìa…"
"Tích phân có thể đổi được nhiều vật phẩm, một số vật phẩm có thể mang tới thế giới thực."
Nghe câu này quả thật khiến cậu động lòng không ít, mở xem bảng đổi tích phân, rất nhanh những vật phẩm đều được hiện ra trước mắt cậu, "con nhộng may mắn", "trang sức đổi vận", " máy phun vận khí", đúng là những vật phẩm dụ người. Nhưng chúng không hề rẻ tí nào, mỗi vật phẩm đều có giá bốn năm ngàn điểm, có nằm mơ cũng chưa chắc mua được.
"Không phải chỉ là làm một đồng đội heo thôi sao? Làm thôi!" Bạch Vấn Hạ phấn chấn tinh thần, đây là những thứ cậu luôn muốn có được: " Nhưng mà chính xác là làm gì để làm đồng đội heo được đây?"
Tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng Bạch Vấn Hạ tràn đầy tự tin. Nếu đây là game kinh dị sinh tồn, thì cậu đã cảm thấy mình sẽ chết sớm thôi. Nhưng lại còn trở thành đồng đội heo, cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng hoàn thành nó, cuối cùng thì ông trời cũng động lòng rồi.
"Chỉ cần ở trong phó bản, cậu thực hiện những hành vi tìm đường chết, cách chết càng sinh động, càng hấp dẫn làm người xem thấy hào hứng, thì có thể nhận được 2000 điểm. Nếu chết trong phó bản sẽ được quay lại sảnh chờ. Nếu có thể thu hút nhiều lượt đánh giá tốt thì sẽ có thêm thưởng."
"Ở trong trò chơi ký chủ hoàn thành các nhiệm vụ của phó bản, có thể nhận được tích phân đã ghi ở nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành, người đầu tiên sẽ nhận được 2000 tích phân, còn các thứ tự còn lại sẽ giảm dần đến khi còn 500 tích phân, hoàn thành các nhiệm vụ nhánh để có thể mở được nhiệm vụ ẩn."
Bạch Vấn Hạ hoài nghi mình nghe lầm, cố hết sức mới có thể hoàn thành nhiệm vụ phó bản chỉ được 500 tích phân, hạng nhất chỉ có 2000 tích phân, nhưng làm đồng đội heo chết bất đắc kỳ tử cũng có thể nhận được 2000 điểm, một thằng ngu cũng biết bản thân nên chọn làm đồng đội heo, vậy là có thể dễ dàng giành hạng nhất rồi.
Xem ra lần này cậu không phải gặp xui xẻo rồi, nói đúng hơn là trong suốt hai năm qua đây là lần đầu cậu thật sự may mắn, tuyệt đối có thể thoát khỏi cuộc sống tù tội đi lêи đỉиɦ cao cuộc sống.
Bạch Vấn Hạ xoay xoay cổ tay, nhanh chóng trở thành một đồng đội heo, nhất định phải phát huy hết kĩ năng diễn xuất mới được.
Lúc này, xe buýt đột ngột dừng lại. Mọi người nhìn ra ngoài qua cửa xe, trước mắt là khu trường học đang được tu sửa, bây giờ đang là ban ngày, nhưng quang cảnh xung quanh đều tràn ngập sương mù, chúng che khuất một phần khu trường học.
Thoạt nhìn đây là một trường khá cổ, bề ngoài nhìn rất cũ kĩ, lại còn tỏa ra một bầu không khí quỷ dị, chết chóc, cảm giác không có người. Nếu không phải bên trong có ánh đèn thì chắc mọi người đã nghĩ đây là trường học bỏ hoang.
"Trước mắt các ngài là phó bản tân binh "Trường nội trú"."
Một đoạn CG* xuất hiện trong tâm trí mọi người. Cùng với những hình ảnh ám ảnh, là những hành lang chật hẹp. Cảnh quay quá tối, nên chỉ có thể nhận ra đây là khu giảng dạy.
*CG (viết tắt tiếng Anh: Computer Graphic) là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản.
Tiếng chân gấp gáp, một người tên học sinh du côn nhuộm tóc xuất hiện trong đoạn video, tay còn cầm di động, vẻ mặt trông rất khó coi, biểu cảm có vài phần tức giận, nhìn xung quanh giống như đang tìm gì đó.
Lúc ánh mắt cậu ta nhìn về phía tối của dãy hành lang, đột nhiên đôi mắt cậu ta trừng lên một cách hung tợn giống như cậu ta đang gặp chuyện gì khó tin, đồng tử cậu ta hiện ra một cái bóng đen, không đợi mọi người nhìn rõ, màn hình đột nhiên tối đen lại, chỉ còn nghe tiếng hét thảm thiết của người thiếu niên đó cùng với tiếng xương cốt bị bẻ răng rắc.
Lúc màn hình sáng lại, chẳng còn thấy ai, trên mặt đất đọng lại một vũng máu màu đen cùng với chiếc điện thoại di động rớt xuống một bên.
Hình ảnh dần dần phóng to, trên màn hình điện thoại hiện ra một đoạn tin nhắn của ai đó đã gửi tới, có thể nhìn thấy cả tên người gửi. Tiếp đó những ngón tay thon dài nhặt chiếc điện thoại lên, những ngón tay rất sạch sẽ nhưng lại tái nhợt đến đáng sợ, một chút hồng hào của máu cũng không thấy… Hoàn toàn không giống với tay của người sống.
Đến đây đoạn CG liền kết thúc, giọng nói cũng vang lên.
"Đây là trường học khép kín nằm ở ngoại ô. Các cậu sẽ là những học sinh chuyển trường nhưng các cậu sẽ không ngờ rằng mình chuyển đến một nơi kinh khủng thế này."
"Nhiệm vụ chính: Sống sót 7 ngày, vì đây là nhiệm vụ tân binh nên điểm thưởng sẽ không quá 2000 tích phân. Nếu số người xem vượt quá 10000, sẽ có thêm thưởng."
"Có được 1000 fan người chủ trì sẽ mở được phó bản cấp cao."
"Nhiệm vụ phụ: Điều tra trường học tìm ra sự thật."
Giọng nói lập tức biến mất, xem chừng đã bắt đầu ghi hình rồi.
Bạch Vấn Hạ bắt đầu suy nghĩ, theo như nhiệm vụ thì chỉ cần sống sót 7 ngày liền có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng làm sao dễ như vậy, từ CG đã cho biết trường học này chắc chắn có gì đó quỷ dị! Nếu đúng là vậy thì xem chừng không tới bảy ngày cậu đã chết rồi.
Mỗi người chơi đều được quay riêng, người xem có thể lựa chọn người chơi mình yêu thích để theo dõi, cuối cùng dựa vào lượt theo dõi mà quyết định xem ai là người có nhiều fan nhất. Cũng là điều kiện để xét xem ai là người thể hiện tốt nhất.
Có rất nhiều phó bản cho người chơi lựa chọn để phát huy tối đa lợi thế của mình, hấp dẫn người xem, như vậy dễ có được phần thưởng, nhưng cũng có thể ngược lại, bất cẩn một chút liền toi đời.
Nhưng cậu không cần phải sống chết mà tích điểm, càng không cần quan tâm số lượng fan! Bởi vì cậu sẽ chết một cách rất dễ dàng.
Đám người sôi nổi xuống xe, nơi này mỗi người đều đã đến một lần, cũng không được coi là tân binh nhưng không có fan theo dõi, sống sót đều là dựa vào vận may. Tất cả mọi người nhìn về phía trường học đầy run sợ.
Nghe nói ở đây có một thanh niên đã chơi phó bản này ba lần, hơn nữa mỗi lần đều được 1000 tích phân, lập tức có người muốn đi cùng người tên Trịnh Hoàn này.
Trịnh Hoàn có vẻ ngoài tuấn tú, cùng thái độ thân thiết nói hết một lượt những điều lưu ý về phó bản này cho mọi người. Trên thực tế, anh ta không phải loại người tốt lành gì, anh ta không quan tâm đến việc sống chết của mấy người này, nhưng có thể kết giao thì cứ kết giao, trong những tình huống nguy hiểm còn có thể dùng bọn này để làm kẻ thí mạng. Huống chi thái độ ôn hòa của anh ta cũng có thể thu hút được lượng fan kha khá, lúc tổng kết cũng có thể nhận thêm được ít tích phân nữa.
Đối với danh tính thực sự của những người xem này, có người nói là một số người của thế giới khác, có người nói là người chủ trì của thế giới khác, nói chung là có rất nhiều cách nói. Nhưng anh ta không quan tâm, thứ anh ta cần chính là lượng người theo dõi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Lúc này, Trịnh Hoàn chú ý đến Bạch Vấn Hạ hơi thất thần đang đứng bên cạnh. Vẻ ngoài của cậu cao nhưng hơi gầy, cả người tỏa ra năng lượng u ám, thần bí. Điều này làm hai mắt anh ta sáng rực.
Người này trông có chút không quen chắc là tân binh nhưng vẻ ngoài cũng không thể chê, rất hút mắt người nhìn. Nếu lợi dụng cậu, xây dựng bầu không khí một cặp đôi… Nói không chừng có thể thu hút một lượng fan lớn, thậm chí tên ngu ngơ này có bị bán đi cũng giúp người khác đếm tiền.
Lúc này, trò chơi đã phát trực tiếp, cũng bởi cậu là tân binh, xuất hiện ở mấy giây đầu. Cũng chính mấy giây ngắn ngủi đó, bất ngờ xuất hiện khuôn mặt Bạch Vấn Hạ tinh xảo không ít người đã nổi hứng, chuyển vào theo dõi cậu ngay lập tức.
Lượt theo dõi của cậu dần chạm mốc 1000. Đây đối với tân binh là một khởi đầu tốt. Trừ những người theo dõi cậu vì vẻ ngoài thì cơ bản những người khác quan tâm Trình Hoàn nên nhấp vào theo dõi cậu ta.
"Đây là một tân binh khá đẹp trai đấy, tôi không biết cậu ta sẽ thể hiện như nào, cùng theo dõi để ủng hộ cậu ta."
"Gương mặt đẹp cũng là sức mạnh và may mắn. Đây chắc chắn sẽ là tân binh hot nhất năm."
"Phó bản này… tân binh ở phó bản này có vẻ hơi quá sức, vận may của tân binh này đúng là không tốt."
…
Trong phó bản, các người chơi khác đều nhìn theo hành động của Bạch Vấn Hạ, cậu trông thật đáng tin, nếu giờ có thể kết giao không biết chừng khi cậu nổi lên có thể chia cho họ jts tích phân.
Trịnh Hoàn trực tiếp lại gần làm ra bộ dạng thân thiết, hơn nữa vẻ ngoài anh ta tuấn tú, dễ tạo hảo cảm cho người đối diện: "Xin chào, chắc hẳn cậu là tân binh. Đừng quá lo lắng, đi cùng tôi nhé, tôi sẽ chỉ dẫn cậu. À, đúng rồi, tôi là Trịnh Hoàn, đã chơi phó bản này 3 lần…"
Anh ta có thể tưởng tượng ra khi đối phương thấy người đẹp trai như anh ta bắt chuyện, sẽ tỏ ra kích động, mừng rỡ không ngừng, những tân binh như vậy anh ta gặp nhiều rồi, hoặc là sẽ cảnh giác, không phản ứng lại lời nói của anh. Trịnh Hoàn đã chuẩn bị hết các tình huống có thể xảy ra để ứng phó, nhất định sẽ tạo ra mối quan hệ tốt giữa mình và Bạch Vấn Hạ.
Bạch Vấn Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Hoàn một cái, trong lòng thật ra rất cảm động nhưng cậu vẫn không quên mục đích của mình, trong đầu phác thảo ra những cách trở thành đồng đội heo.
Mọi người đều nhìn thấy, tên tân binh đầy hứa hẹn kia bắt đầu sợ hãi lùi về phía sau, ánh mắt đầy sự kinh hoàng: "Các người là ai? Đây là đâu? Cái gì mà phó bản, sao ở đây lại có ma quỷ ở đây, các người đã gạt tôi phải không."
Nụ cười của Trịnh Hoàn cứng đơ: "…" Anh ta vốn đã chuẩn bị kĩ cho mọi tình huống, nhưng giờ đây lại không biết làm gì.