Ông Xã Tuyệt Tình

Chương 63: Không biết nên vui hay nên buồn

(63)

Cả ngày hôm nay đi chơi chắc cũng mệt rồi nên Nghị Thừa Quân tạm tha cho cô, thật ra hắn biết rõ là cô chỉ giả vờ ngủ thôi. Mấy trò vặt này của cô làm sao có thể qua mắt hắn được chứ?

Nghị Thừa Quân sấy tóc khô rồi mới nằm xuống bên cạnh Diệp Thanh, vòng tay qua eo cô ôm cô ngủ. Không hiểu sao dạo gần đây có cô ngủ bên, hắn ngủ rất ngon. Trước kia hắn mắc căn bệnh khó ngủ, thường ngủ rất ít. Có khi hắn còn thức trắng đêm.

Nghị Thừa Quân chỉ một lát thôi đã ngủ say, nhưng bàn tay hắn vẫn bá đạo đặt lên eo cô, ôm trọn cô vào lòng. Cô lúc này mới mở mắt ra, nhẹ nhàng xoay người lại để không đánh thức hắn tỉnh dậy. Ngủ trong vòng tay của hắn thật sự rất hạnh phúc, rất ấm áp nhưng cô lại không dám ngủ ngon lành được. Bởi vì mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của bố mẹ, của những người thân đã mất của cô lại hiện lên. Tất cả mọi người như muốn nhắc nhở cô, chớ có quên mối thù gia tộc này.

Thế nhưng, cô làm sao có thể tránh khỏi đại kỵ được chứ?

Diệp Thanh lặng yên ngắm nhìn Nghị Thừa Quân, rồi cô giơ tay lên chạm vào khuôn mặt điển trai của hắn, từ trán rồi trượt xuống sống mũi cao thẳng kia, cuối cùng dừng lại tại môi hắn. Lẽ ra lúc này cô có cơ hội ra tay, nhưng tại sao cô lại không nỡ chứ?

Nghĩ tới đây, Diệp Thanh vội vã buông tay xuống. Cô đang làm gì thế này?

“Không được, mình phải mau chóng rời khỏi Nghị gia thôi.”



Vài ngày sau trôi qua, cuộc sống của Diệp Thanh bình yên tới lạ. Cô cũng không biết vì sao Nghị Thừa Quân lại dịu dàng với mình quá mức như vậy, có lẽ hắn cũng đang diễn kịch như cô. Nhưng mà cô lại trở nên tham lam hơn, muốn hưởng thụ cuộc sống bình yên này, dù biết nó không lâu bền.

Thời gian này đang nghỉ hè nên Diệp Thanh vô cùng rảnh rỗi, cả ngày ở nhà rất chán. Nghị Thừa Quân ban ngày thì đương nhiên không có nhà, cả biệt thự lớn bây giờ ngoài người hầu và vệ sĩ canh gác ra thì chỉ còn Diệp Thanh và Tạ Yến. Chán quá nên cô tới rủ Tạ Yến đi mua sắm cho khuây khỏa. Tạ Yến cũng đang rảnh rỗi không biết làm gì nên đã đồng ý đi cùng cô.

Đã rất lâu rồi Diệp Thanh mới đi mua sắm, đồ đạc của cô toàn Nghị Thừa Quân chuẩn bị cho, dù không phải sở thích của cô nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng phải dùng. Quẹt thẻ của Nghị Thừa Quân nên cô cũng chẳng tiếc gì mà vô cùng nhiệt tình tiêu tiền.

Đến cả Tạ Yến cũng phải há hốc mồm:

- Trời ạ, em mua nhiều như vậy làm sao nhét hết lên xe đây?

- Chị yên tâm, lát em viết địa chỉ rồi bảo nhân viên giao hàng tới nhà là được.

Diệp Thanh mới thử xong chiếc váy mới, từ trong phòng thay đồ bước ra và nói. Cô ngắm mình trong gương, xoay một vòng. Chiếc váy này là váy xẻ ngực, những chiếc váy khác mà cô mua cũng rất thiếu vải. Ai bảo Nghị Thừa Quân toàn mua những đồ kín đáo cho cô chứ, có dáng mà cho không người ta khoe. Tức.

Tạ Yến không khỏi cảm thán:

- Đẹp quá, nhưng mà em không sợ Thừa Quân sẽ giận sao?

- Không sao đâu chị, váy đẹp để mặc mà. Chị cũng thử một cái đi, mấy đồ của Nghị Thừa Quân mua cho quê chết đi được.

Nói thế thôi chứ Diệp Thanh làm sao biết quần áo trong tủ của cô đều là đồ thiết kế riêng cho cô chứ, một số còn lại là các bản giới hạn trên thế giới chỉ có duy nhất một số lượng nhất định. Cho nên nếu xuất hiện thêm cái y hệt như vậy thì chắc chắn cái đó là đồ fake.

Tạ Yến lắc đầu nhìn bộ váy hai dây bó sát người mà Diệp Thanh giơ lên, trước giờ cô ấy chưa bao giờ dám mặc đồ như vậy.

Diệp Thanh mặc kệ cứ nhét váy vào tay Tạ Yến rồi đẩy cô ấy đi vào trong:

- Chị thật sự rất đẹp, đảm bảo mặc chiếc váy này Nghị Thừa Quân sẽ không rời mắt khỏi chị đâu.

- Gì vậy trời, chị chị chỉ coi anh ấy như là bạn bè…

Tạ Yến còn chưa kịp giải thích hết câu thì đã bị Diệp Thanh đẩy vào bên trong phòng thay đồ. Còn Diệp Thanh ở bên ngoài lại tiếp tục ướm thử bộ váy khác lên người xem sao. Cô sắp lên đại học rồi nên cũng phải tranh thủ mua sắm cho mình ít đồ mới được. Cô đã nộp hồ sơ vào một trường đại học top 2 ở rất xa thành phố S này, bây giờ chỉ cần chờ kết quả thôi.



Lại thêm 3 tháng nữa trôi đi, thời gian này có lẽ là thời gian yên bình nhất trong cuộc đời Diệp Thanh. Những ngày rảnh rỗi cô cùng Tạ Yến đi mua sắm, rồi đi dạo phố đủ kiểu. Còn Nghị Thừa Quân dạo này đi làm về rất sớm, trên người hắn không hề có mùi nước hoa của phụ nữ. Diệp Thanh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Ngày hôm nay cô lại ngủ nướng, tới khi thức dậy thì đã gần 10 giờ sáng rồi. Cô lười biếng đi đánh răng rửa mặt, lúc đó Tiểu Mỹ hớn hở chạy vào, trên tay cầm một bức thư:

- Tam phu nhân, cô có giấy báo trúng tuyển rồi nè.

Diệp Thanh nghe vậy thì cũng hớn hở theo Tiểu Mỹ, cô vui vẻ cầm lấy phong thư và mở ra. Quả đúng là giấy báo nhập học của trường đại học top 2 kia. Ở đất nước này, thành phố S là thành phố phồn hoa nhất, là nơi thế lực của Nghị gia có tầm ảnh hưởng nhất. Biệt thự Nghị gia toạ lạc tại mảnh đất đắt đỏ nhất của thành phố S, tượng trưng cho tiền tài, địa vị và quyền lực của Nghị gia. Ngôi trường top 1 trong nước chính là ở đây, thế nhưng cô lại nộp hồ sơ vào ngôi trường top 2. Chính là vì cô muốn rời khỏi Nghị Thừa Quân, càng sớm càng tốt. Cứ tiếp tục thế này, cô sợ rằng bản thân sẽ mềm lòng, sẽ rung động với hắn.

Với lại, cô hiện giờ cũng không thể ra tay với Nghị Thừa Quân được, vì cô không nỡ.

Đánh răng rửa mặt xong Diệp Thanh mới xuống nhà ăn sáng muộn. Bây giờ biệt thự Nghị gia không còn những quy củ nghiêm khắc nữa, nên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô cũng sắp được rời khỏi biệt thự Nghị gia rồi.

Đầu bếp hâm nóng lại đồ ăn rồi giơ lên trước mặt Diệp Thanh. Mùi đồ ăn nóng hổi thơm phức xộc vào mũi cô, thế nhưng cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn, lập tức ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo thốc.

Sáng giờ còn chưa ăn gì mà đã nôn nên bụng cô vô cùng cồn cào khó chịu, nôn xong cô mới lười biếng rửa tay. Nhìn mình trong gương, bỗng nhiên cô như giật mình nhớ ra gì đó, cô vội vã tính lại thì mới phát hiện mình đã trễ kì hơn 1 tháng nay rồi.

Trải qua lần sảy thai trước, cô trở nên nhạy cảm hơn, thận trọng hơn. Cô bình tĩnh ăn chút gì lót dạ rồi thay đồ tới bệnh viện khám, cô muốn chính là kết quả chính xác nhất.

Thế mà sau khi khám xong, bác sĩ lại tươi cười nói với cô:

- Chúc mừng nha, cô đã có thai được 6 tuần rồi.

Câu nói của bác sĩ khiến cho Diệp Thanh rất sốc, thậm chí cô còn không dám tin vào tai mình. Mãi một lát sau cô mới có phản ứng, lắp bắp hỏi lại bác sĩ:

- Tôi…tôi có thai?

- Ừm.

Bác sĩ mỉm cười gật đầu, sau đó bổ sung thêm một câu:

- Em bé rất khoẻ mạnh, không cần phải lo lắng.

[…]

Cho tới khi ra về, Diệp Thanh vẫn thất thần. Tin tức có con đến đột ngột quá, cô không biết nên vui hay nên buồn nữa. Mới 6 tháng trước cô sảy thay, nay bác sĩ lại nói cô đã có thai được 6 tuần. Chuyện này cô có nên nói cho Nghị Thừa Quân hay không?

Diệp Thanh loay hoay một lúc, cuối cùng cũng cầm điện thoại trong túi xách lên và bấm gọi vào số của Nghị Thừa Quân. Rất nhanh chóng đầu dây bên kia đã nghe máy:

- Alo?

- Nghị Thừa Quân, em…em có chuyện muốn nói.

Diệp Thanh khẽ cắn môi, chần chừ nói. Ở bên kia Nghị Thừa Quân liền nghiêm túc lại, kiên nhẫn lắng nghe cô định nói gì:

- Ừm, nói đi.

- Em…thật ra em…

Diệp Thanh định nói cho Nghị Thừa Quân biết chuyện cái thai, nhưng không hiểu vì sao cô xúc động quá không nói nên lời được. Nghị Thừa Quân lo lắng hỏi:

- Sao vậy, không khoẻ ở đâu à?

- Không có gì, chỉ là em đột nhiên thấy nhớ anh thôi. Tối nay về nhà sớm có được không?

Nghe cô nói vậy, Nghị Thừa Quân chỉ cười khẽ, sau đó hắn cất giọng đầy sủng nịch:

- Hôm nào tôi mà chẳng về sớm?

- Vậy…vậy quyết định thế nhé. Em tắt máy đây.

Diệp Thanh nói một tràng rồi vội vã tắt điện thoại, không hiểu sao mặt cô lại nóng thế này. Cô từ từ đặt tay lên nơi trái tim của mình, cảm nhận nó.

Sao trái tim cô lại đập nhanh quá vậy? Thật khó hiểu.