Ông Xã Tuyệt Tình

Chương 31: Chuyện thực tập ở công ty

(31)

Ngày hôm sau, lại một ngày mới bắt đầu…

Khi Diệp Thanh tỉnh dậy thì đã thấy Nghị Thừa Quân đang mặc lại quần áo, tâm tình của cô rất tốt vì hôm qua hắn đã đồng ý cho cô tới công ty thực tập. Cô liền đứng dậy bước ra khỏi giường, tốt bụng giúp hắn thắt cà vạt.

Nghị Thừa Quân hài lòng, đứng yên để cho cô kiễng chân thắt cà vạt cho mình. Trên người cô hiện giờ không hề có mảnh vải che thân, cả cơ thể xinh đẹp ngọc ngà tuỳ ý để hắn chiêm ngưỡng. Thế nhưng đây đã không còn là vấn đề đối với cô rồi. Nếu hắn ta đã thích như vậy thì cô đành chiều thôi, tốn chút tâm tư để lấy lòng hắn cũng không sao.

Trong lúc Diệp Thanh thắt cà vạt cho Nghị Thừa Quân thì hắn cũng tranh thủ giở trò xấu xa, cô chỉ thấy nhột nhưng cũng không đẩy hắn ra. Sau khi thắt cà vạt xong, đột ngột nụ hôn của hắn ập tới cánh môi anh đào ngọt ngào của cô.

Diệp Thanh trợn trừng mắt kinh hãi, tuy cô và Nghị Thừa Quân đã trải qua không ít lần ân ái, nhưng số lần hắn hôn môi cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nụ hôn của hắn đến bất ngờ như vậy khiến cho tâm tư cô hoảng loạn, ngay cả trái tim cũng đột nhiên đập nhanh tới lạ thường.

Trước giờ Nghị Thừa Quân chưa bao giờ tuỳ tiện hôn phụ nữ, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô hắn không tài nào kiềm chế được bản thân mình. Bàn tay to lớn giữ chặt gáy cô, nụ hôn của hắn mang theo ngọn lửa nóng bỏng càn quét trên cánh môi cô, ngang tàng bá đạo ép cô phải thuận theo mình.

Diệp Thanh không biết làm gì khác, cô đành loạn xạ đáp trả lại nụ hôn như gió bão cuồng phong đến từ hắn. Nếu như nói kĩ thuật giường chiếu của cô rất kém thì kĩ thuật hôn càng tệ hại hơn rất nhiều. Cô giỏi nhiều việc như vậy nhưng chỉ thua duy nhất những việc như này. Cảm giác bị người khác dắt mũi thật không dễ chịu chút nào, cô bị hắn hôn tới mức bất lực, đầu óc chỉ còn một khoảng trống rỗng.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Nghị Thừa Quân mới buông tha cho cô. Ngón tay thon dài lạnh lẽo quét một đường trên bờ môi căng mọng của cô, nó đã bị hôn đến sưng tấy lên. Nhưng may cho cô là hắn còn có thể kiềm chế được bản thân, không ngay lập tức muốn cô.

- Đi tắm rồi thay đồ đi, tôi đưa em tới công ty. Mặc Hàn sẽ chuẩn bị bữa sáng cho em ở công ty.

Đầu óc Diệp Thanh vẫn còn quay cuồng vì nụ hôn của hắn, dư vị ngọt ngào dường như vẫn còn lưu luyến trong không khí. Cô khẽ gật đầu rồi đẩy hắn ra bước vào nhà tắm.



Tập đoàn Nghị thị…

Bước ra khỏi xe, Diệp Thanh và Nghị Thừa Quân mỗi người một đường. Lúc trong xe hắn cũng đã nói rõ, ở công ty hai người sẽ không quen biết nhau. Hắn là sếp, còn cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé. Cho nên hắn kêu cô tự lo liệu cho bản thân mình đi.

Diệp Thanh gật mạnh đầu, cô cũng không muốn mang danh là vợ của Nghị Thừa Quân để tới công ty, cô muốn làm việc bằng thực lực của mình.

Mặc Hàn đưa cho cô đồ ăn sáng, chờ cô ăn xong thì anh mới dẫn cô tới nơi làm việc và giới thiệu cô với mọi người. Ở công ty thì hơn tuần nữa mới chính thức được nghỉ tết, cho nên bây giờ các nhân viên vẫn đang chăm chỉ làm việc để lấy tiền thưởng tết.

Khi được giới thiệu thì mọi người cũng không quan tâm tới Diệp Thanh cho lắm, ai nấy cũng chăm chú vào công việc của mình. Mặc Hàn chỉ vào một chỗ trống và nói:

- Tam phu nhân… à không, Diệp Thanh! Đây là chỗ làm việc của cô, ở đây không được phép lười biếng.

Mặc Hàn nghe lời dặn dò của Nghị Thừa Quân, ở công ty thì cô chỉ là nhân viên thực tập mà thôi. Nếu cô làm sai hoặc lười biếng giữa chừng thì anh hoàn toàn có quyền sa thải cô.

Diệp Thanh gật đầu chắc nịch:

- Tôi sẽ chăm chỉ.

Chờ Mặc Hàn đi khỏi, Diệp Thanh mới nhìn qua tất cả một lượt. Nghị thị có khác, thái độ làm việc của tất cả nhân viên rất tốt, không ai dám lười biếng giữa chừng cả. Nhưng mà cô chợt nhận ra rằng, sao ở công ty lại nhiều phụ nữ thế này? Hầu như ai cũng ăn mặc rất gợi cảm, ngay cả cô thư kí của Nghị Thừa Quân còn mặc thiếu vải như vậy…

Không hiểu sao Diệp Thanh lại có cảm giác như bọn họ là tình địch của mình.

Nhưng suy nghĩ này lập tức bị cô dẹp đi không thương tiếc, cô còn tự mình tát vào mặt mấy cái:

“Mễ Diệp Thanh, mày không được phép phân tâm. Mày chỉ đang giả vờ ngoan ngoãn để lấy thiện cảm của Nghị Thừa Quân mà thôi, chớ có quên việc trả thù là chính.”

Diệp Thanh đã tập trung lại để bắt đầu làm việc, thế nhưng bàn làm việc của cô lại trống rỗng không có gì làm. Nhìn tất cả mọi người đang chăm chỉ làm việc, còn cô thì ngay cả công việc được giao cũng không có. Vậy cô phải làm gì?

Diệp Thanh định đứng dậy đi hỏi quản lí nhưng lại sợ làm phiền người ta, cho nên đành ngồi ngắm nhìn máy tính. Mãi cho tới giờ nghỉ trưa thì mọi người mới đứng dậy giải lao, có một nhân viên nữ bước tới chỗ cô:

- Cô mới tới đúng không? Giúp tôi đi mua cà phê nha.

Cô nhân viên không chờ Diệp Thanh trả lời thì đã đưa tiền cho cô, ngay sau đó mấy cô khác cũng lên tiếng theo:

- Tôi nữa.

- Tôi một cốc trà sữa nha.

-…

- Tôi thấy cô rảnh rỗi như vậy, hộ bọn tôi đi mua chút đồ uống chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Trong lúc mấy nữ nhân viên đang nhao nhao thì đột nhiên có một người phụ nữ bước tới và cắt ngang lời của đám nhân viên kia. Người phụ nữ này chính là thư kí của Nghị Thừa Quân, Lily. Hiện giờ thì Lily chính là người quyền lực nhất ở đây.

Diệp Thanh không thể để mất lòng mọi người được, cô đành mỉm cười và bước lên, không quên đưa lại tiền cho nữ nhân viên kia:

- Được rồi, coi như là tôi mời mọi người nha.

Đám nhân viên không nói thêm gì nữa, đối với sự xuất hiện của người mới thì bọn họ cũng thấy bình thường thôi. Nhưng không hiểu vì sao cô thư kí Lily này lại có vẻ như không ưa Diệp Thanh cho lắm, cho nên bọn họ mới không đến bắt chuyện với cô.

Chờ Diệp Thanh đi xong, Lily mới bĩu môi đầy khinh miệt:

- Học sinh cấp ba còn chưa có bằng tốt nghiệp mà được tới Nghị thị để thực tập thì chỉ có đi từ cửa sau mà thôi. Cô ta thì có năng lực gì chứ? Đến cả trợ lí Mặc Hàn còn đích thân chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô ta, chắc chắn là cô ta câu dẫn Nghị tổng rồi.

Câu nói tưởng chừng như vô tình của Lily nhưng lại cố tình nói to để cho tất cả nhân viên đều nghe thấy, bọn họ lập tức hiểu ra vấn đề. Hoá ra là tới Nghị thị bằng quy tắc ngầm?

Mấy nữ nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán với nhau. Còn Diệp Thanh đã tới quán cà phê, do cô mua khá nhiều nên phải rất nhọc để mang về công ty. Mà quán cà phê này còn khá xa công ty nữa chứ.

Giữa chừng thì đột nhiên trời đổ mưa to. Khi nãy ra khỏi công ty cô đã thấy có mây đen vây kín một mảng trời rồi nhưng vẫn chủ quan không cầm theo ô, giờ thì hay rồi.

Diệp Thanh sợ mọi người chờ lâu nên đành dầm mưa chạy về văn phòng, trời lạnh nhưng cô chỉ mặc mỗi áo khoác mỏng. Khi về tới sảnh lớn của công ty thì cả người cô đã ướt sũng, cà phê cũng đã hỏng hết.

Cô đành vứt cà phê đi và trở về tay không để xin lỗi mọi người, nào ngờ Lily đã đứng chờ cô từ lâu, nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của cô thì cô ta liền quát:

- Cô đi gì mà lâu như vậy hả, định lười biếng bỏ dở công việc hay sao? Chậm chạp như vậy thì nghỉ đi.

Diệp Thanh ôm cơ thể run lạnh, cúi đầu xin lỗi mọi người:

- Xin lỗi mọi người, trời đột nhiên đổ mưa nên cà phê đã hỏng hết rồi. Hay để khi khác tôi mua lại nha.

Diệp Thanh lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn. Cô phải nhớ rõ là cô tới đây để thực tập làm quen dần với công việc, sau này cô sẽ lấy lại tất cả cơ nghiệp của Mễ gia đã mất từ tay Nghị Thừa Quân. Cho nên những chuyện vặt vãnh này nhịn được thì cứ nhịn, tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.

Mọi người không ai nói gì cả, cũng không quan tâm bộ dạng ướt sũng của Diệp Thanh. Lily định nói thêm gì đó thì đột nhiên Nghị Thừa Quân xuất hiện đúng lúc, cô ta lập tức thay đổi thái độ:

- Diệp Thanh à, cô nên nhớ là cô tới đây thực tập chứ không phải đi chơi. Xem kìa, do ham chơi lười biếng nên mới dầm mưa thành thế này, đúng là chịu thua cô luôn.

Nghị Thừa Quân lập tức nhíu mày nhìn Diệp Thanh chằm chằm, cô chỉ biết cúi đầu chờ hắn trách phạt mình mà thôi. Bởi vì đã nói là ở công ty không quen nhau rồi mà.

- Mễ Diệp Thanh, vào phòng làm việc của tôi ngay lập tức!

Giọng nói của Nghị Thừa Quân đã pha lẫn với sự tức giận, nói xong hắn liền bỏ đi. Diệp Thanh chậm chạp theo sau Nghị Thừa Quân trước sự đắc ý của Lily. Nghị Thừa Quân tức giận như vậy, Diệp Thanh nhất định sẽ bị đuổi việc thôi.

Những người không có năng lực thì tốt nhất không nên đứng ở đây, bởi vì họ không xứng.