(16)
Ăn cơm no nê xong, Diệp Thanh tâm tình rất tốt trở về phòng chuẩn bị tẩy trang, mấy cái vết bầm tím này xấu xí chết đi được. Ngay khi cô định mở cửa vào phòng thì đằng sau vang lên giọng nói của một người phụ nữ:
- Mễ Diệp Thanh, cô cố tình tỏ ra đáng thương gì chứ? Đừng nghĩ ai cô cũng có thể qua mặt được.
Giọng nói này là của một trong những tình nhân ở trong biệt thự, Lưu Y. Từ lúc ở bể bơi Diệp Thanh giả vờ ngã xuống và đổ lỗi cho bọn họ thì Lưu Y đã nghi ngờ Diệp Thanh rồi. Ngoài mặt cô luôn tỏ ra đáng thương để được người khác thương hại, nhưng bề ngoài đáng thương bao nhiêu thì trong lòng lại càng thâm độc bấy nhiêu. Lưu Y rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa cho nên mới tới đây để vạch trần bộ mặt thật của cô.
Diệp Thanh nghe thấy giọng nói của Lưu Y vang lên vạch trần cô, thế nhưng cô lại vô cùng bình thản, quay người lại cười cợt với Lưu Y:
- Đúng vậy, là tôi cố tình đó thì sao? À, khuôn mặt này cũng là giả đó, thật không ngờ lừa được nhiều người như vậy, tôi cảm thấy rất thú vị.
- Cô…?
Lưu Y thấy Diệp Thanh ăn nói ngông cuồng như vậy thì trong lòng lại tức giận bừng bừng, lập tức giơ tay lên muốn tát cô. Nhưng Lưu Y làm sao có thể là đối thủ của cô chứ, cô nhanh chóng bắt lấy tay cô ta, dùng lực siết chặt lại. Cô ta đau đớn giãy giụa nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, cảnh cáo:
- Tốt nhất là cô hãy ngoan ngoãn yên phận ở đây đi, nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô đầu tiên.
Giọng nói của Diệp Thanh lạnh lẽo như gió từ địa ngục thổi về, ngay cả khí thế cũng bức người giống như Nghị Thừa Quân. Chỉ khác mỗi một chỗ là cô là phụ nữ, còn hắn là đàn ông.
Lưu Y rùng mình trước lời cảnh cáo của Diệp Thanh, thế nhưng cô ta lập tức mạnh miệng đáp trả:
- Cô nghĩ tôi sợ cô chắc, nói cho cô biết, tôi sẽ đi kể lại với Nghị thiếu.
Nụ cười trên môi Diệp Thanh nhàn nhạt, cô gật gù nói một cách đầy thách thức:
- Vậy sao? Cô nghĩ hắn ta tin tôi hay tin cô?
Diệp Thanh và Nghị Thừa Quân tuy là kẻ thù của nhau, nhưng so với một cô tình nhân mà hắn đã chán ghét, cô dám đánh cược rằng hắn chọn sẽ tin mình. Chuyện hôm nay cô cải trang giả vờ đáng thương chẳng phải hắn cũng tin cô đấy sao? Chỉ cần lúc đó cô tốn sức diễn thêm chút nữa là được.
Lưu Y tức tối không còn gì để nói, cô ta lườm Diệp Thanh một tràng dài rồi bỏ về phòng. Cãi nhau thì Lưu Y đương nhiên không phải đối thủ của Diệp Thanh, cô ta chỉ được cái mạnh miệng mà thôi.
Đợi lúc Lưu Y đi hẳn, Diệp Thanh mới bình thản cất tiếng:
- Ra đây đi!
Khi nãy lúc cô đang tranh chấp cùng Lưu Y thì cô đã phát hiện ra có người đang nghe lén rồi, cũng là lúc cô lỡ nói chuyện hôm nay là mình giả vờ. Thế nhưng cô vô cùng bình tĩnh để xử lí cô ả Lưu Y trước đã rồi tính.
Bước ra là một bóng dáng cao lớn của một người đàn ông, khuôn mặt anh ta dần dần được ánh đèn chiếu sáng. Là Mặc Hàn?
Tiêu rồi, là ai không là, cứ nhất thiết là tên thuộc hạ bên cạnh Nghị Thừa Quân chứ? Có lẽ nào là Nghị Thừa Quân vẫn còn nghi ngờ cô nên đã phái Mặc Hàn tới theo dõi cô?
- Tam phu nhân, cô đã biết tôi ở đây rồi mà vẫn cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lưu Y, cô không sợ tôi nói với Nghị thiếu sao?
Mặc Hàn và Phong đều chỉ dưới Nghị Thừa Quân và các phu nhân thôi, còn lại đám tình nhân còn phải gọi anh ta một tiếng Mặc tiên sinh. Cho nên Mặc Hàn gọi thẳng tên của Lưu Y là chuyện rất là bình thường.
Diệp Thanh nhướn mày, cô tỏ ra lười biếng tựa người lên cửa cửa, nét mặt vô cùng bình thản:
- Tôi tin tưởng anh!
Chỉ bốn chữ duy nhất thôi đã đủ khiến cho Mặc Hàn sững sờ, anh ta đứng bất động không biết nên nói gì. Cô vừa nói là tin tưởng anh sao? Cô lấy cái tự tin nào mà chắc chắn như vậy?
Nhìn khuôn mặt đầy quỷ kế của cô, Mặc Hàn vô thức nhớ lại hôm ở nhà giam khi cô được bế ra, khuôn mặt tái nhợt như không còn sức sống. Cô quả thực rất giỏi, diễn kịch giỏi, nguỵ tạo cũng giỏi. Mặc Hàn khâm phục!
Thế nhưng cảm giác đối với cô lại cũng có chút mềm lòng, ánh mắt Mặc Hàn phức tạp, không nói gì mà lặng lẽ rời đi. Bóng dáng cao lớn khuất dần trong bóng tối.
Mặc Hàn đúng là theo lệnh của Nghị Thừa Quân tới giám sát Diệp Thanh, thế nhưng anh ta lại không có đi báo cáo chuyện này cho hắn nghe. Chuyện này cũng không quan trọng cho lắm, dù sao mấy cô tình nhân kia Nghị Thừa Quân cũng đã chán, để Diệp Thanh giúp hắn dọn dẹp mớ hỗn độn cũng được.
Một lát sau Diệp Thanh đã nằm trên giường, nhưng cô lại không sao ngủ được, lòng cô bất an không yên. Cô đang nghĩ không biết Mặc Hàn có đi kể lại chuyện đó với Nghị Thừa Quân hay không nữa. Nếu anh ta mà nói ra thì chẳng phải sẽ uổng công cô cố diễn vai đáng thương này ư?
Diệp Thanh trùm chăn lại, tự mắng bản thân:
- Lần sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được. Tên Nghị Thừa Quân đáng ghét, lúc nào cũng nghi ngờ mình.
…
Ngày hôm sau…
Sáng sớm Tiểu Phùng đã tới phòng để gọi cô dậy đi học, đêm qua cô lo lắng nên không sao ngủ được, đến hai mắt cũng bị thâm quầng. Đáng ghét! May mà cô vẫn nhớ tiếp tục cải trang khuôn mặt bầm tím nên đã che đi được hai mắt thâm quầng này.
Lúc Diệp Thanh xuống dưới nhà ăn sáng thì tất cả mọi người đều đã có mặt đủ, chỉ còn chờ mình cô mà thôi. Cô nhìn lướt qua tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại tại Lưu Y. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý. Chẳng nhẽ cô ta nói ra rồi sao, cả Mặc Hàn nữa?
Diệp Thanh có chút lo lắng, cô ăn một chút rồi xin phép đứng dậy để đi học. Nào ngờ giọng nói của Nghị Thừa Quân trầm thấp vang lên:
- Ngồi yên đây, lát tôi đưa em tới trường.
Nghị Thừa Quân vẫn giữ lời hứa đưa cô tới trường, vậy rốt cuộc Mặc Hàn và Lưu Y đã nói chuyện này cho Nghị Thừa Quân hay chưa? Nhìn đôi mắt thâm sâu của Nghị Thừa Quân mà Diệp Thanh lại thấy đau đầu, cô không tài nào đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
Trên đường tới trường, bầu không khí trong chiếc ô tô sang trọng vô cùng im lặng, không ai nói gì với ai cả. Nghị Thừa Quân chăm chú vào màn hình iPad làm việc, còn cô thì đang đọc trước bài mới.
Quãng đường tới trường cũng không quá dài, cuối cùng cũng tới trường. Nghị Thừa Quân đích thân đưa cô lên phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vừa thấy Nghị Thừa Quân tới thì lập tức cất giọng niềm nở tiếp đón:
- A, hôm nay Nghị thiếu tới tận đây quả là vinh dự của trường chúng tôi mà.
Đối với sự nhiệt tình của hiệu trưởng, khuôn mặt điển trai tuyệt mĩ của Nghị Thừa Quân vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc. Hắn kéo Diệp Thanh đang đứng sau lưng ra trước mặt, lạnh lùng chất vấn:
- Người của tôi bị đánh ra nông nỗi này, nhà trường các người định tính thế nào?
Nghe lời chất vấn của Nghị Thừa Quân, ông hiệu trưởng khuôn mặt tái mét lại, cẩn thận đánh giá vết bầm tím trên khuôn mặt Diệp Thanh:
- Chuyện này…chuyện này là lỗi của nhà trường, tôi nhất định sẽ bắt lũ trẻ xin lỗi tiểu thư ạ.
Mễ gia phá sản, tất cả học sinh lẫn giáo viên đều lãng quên cô, nay khuôn mặt cô còn bầm tím như vậy, đương nhiên ông hiệu trưởng càng không nhận ra cô.
Nghị Thừa Quân lập tức nhíu mày không vui, hắn kéo cô lại gần mình, lạnh lẽo tuyên bố:
- Người của tôi, động vào xin lỗi là xong?
Hiệu trưởng lúc này cũng lập tức hiểu ra vấn đề, thì ra cô là người phụ nữ của Nghị Thừa Quân. Ông ta vội vã sửa lại lời nói của mình:
- Dạ, Nghị thiếu, tôi không có ý đó ạ. Hay thế này, tiểu thư muốn trừng phạt bọn chúng thế nào thì nghe theo lời tiểu thư. Được không ạ?
Diệp Thanh khẽ đảo con mắt suy nghĩ rồi lập tức gật đầu:
- Được thôi, tôi muốn bọn họ bị phạt dọn vệ sinh 1 tháng!
…