Giang Liễm muốn để cho hoàng đế nằm trên mặt đất cả một đêm.
Nhất thời, rất nhiều đại thần đang quỳ trên mặt đất đều biến sắc, chỉ tiếc là đêm nay Lưu tướng đang ốm nên không đến, thế nên mới để tên gian thần này coi trời bằng vung đến thế.
Ở trong lòng, suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi trăm ngàn lần, nhưng Thừa Đức Đế lại không có chí lớn đến vậy. Hoàng đế bị Giang Nhiễm nói cho sợ đến mức co rụt cổ lại, cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Lão mở to mắt để lấy lại tinh thần, tầm mắt đảo quanh một vòng, trước tiên là nhìn sang Chu quý phi đang quỳ bên người lão.
Thừa Đức Đế nổi điên xong mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Chu quý phi. Lão ân hận cúi người xuống, thương hương tiếc ngọc đỡ mỹ nhân đứng dậy, đau lòng nói: “Đều do trẫm sơ sẩy, uống rượu quá mức nên quên mất hôm nay là tiệc sinh nhật của nàng.”
Chu quý phi ngày thường luôn được cưng chiều, bây giờ phải quỳ lâu, vừa đứng dậy đã bị mùi rượu từ trong miệng Thừa Đức Đế phả ra làm cho ngạt thở, hai mắt lập tức đỏ lên.
Nàng ta tủi thân cắn môi nói: “Thần thϊếp không sao hết, bệ hạ tỉnh rượu là được rồi.”
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Thừa Đức Đế tỉnh táo hơn không ít sau khi bị Giang Liễm dọa sợ. Lão nắm lấy tay Chu quý phi, ồm ồm nói như muốn bồi thường: “Đi thôi, trẫm dẫn nàng đi thưởng hoa ngắm trăng nào.”
Chu quý phi đỏ vành mắt nở nụ cười, điềm đạm nói: “Hoa sen ở hồ Tường Lâm đã nở rộ, thần thϊếp muốn đi tới đó ngắm hoa.”
Thừa Đức Đế nghe nàng ta nói mà sửng sốt, lão cười to: “Được, trẫm phê chuẩn!”
Lão quay đầu nhìn về phía Giang Liễm, lại khôi phục uy nghiêm của hoàng đế, ra lệnh nói: “Giang Liễm, trẫm muốn ngươi đi theo trẫm và Chu quý phi đến hồ Tường Lâm thưởng hoa ngắm trăng, ngươi đi chuẩn bị một chút đi.”
Dù sao bây giờ vẫn chưa phải lúc trực tiếp gϊếŧ chết hoàng đế, Giang Liễm thản nhiên liếc Giang Dương, nói: “Nhanh cho người đi thắp đèn xung quanh hồ Tường Lâm đi.”
Hồ Tường Lâm nằm bên cạnh lãnh cung,cách Ngự Hoa Viên khá xa, chỉ có những đóa hoa sen nở rộ không người chăm sóc. Ngay cả cô hồn dã quỷ còn không thèm bén mảng đến đó, vậy nên sau khi màn đêm buông xuống, đèn l*иg ở nơi đó cũng không được thắp.
Giang Dương nhận lệnh, cúi đầu khom người rời đi.
Hoàng đế đột nhiên nổi điên làm ầm ĩ một trận khiến không khí của yến tiệc đều bị phá hủy, bây giờ lão vừa tỉnh rượu đã nổi hứng muốn dắt sủng phi đi dạo quanh hồ.
Nhóm quần thần đang quỳ trên mặt đất đều yên lặng, không còn lời nào để nói vớì với hoàng đế.
Đến tận khi một giọng nói vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng này: “Thần nghe nói hồ Tường Lâm tuy không được sửa sang nhiều, mà cũng nhờ vậy nên mới giữ được nét đẹp hoang sơ, hoa sen ở đó cũng rất đặc biệt. Tuy rằng thần chưa từng được thấy nhưng lại khát vọng đã lâu, ánh mắt của bệ hạ thật sự quá tốt.”
Nam Dương Hầu quỳ gối bên chân Thừa Đức Đế, vểnh râu khen ngợi lão.
Chu quý phi đảo mắt, kéo tay của Thừa Đức Đế cười nói: “Bệ hạ, Nam Dương Hầu thật khéo ăn nói, thần thϊếp cũng cảm thấy bệ hạ có mắt nhìn tốt.”
Thừa Đức Đế được hai người tâng bốc cho long tâm đại duyệt, lão vỗ nhẹ bàn tay của Chu quý phi, khí phách ngất trời nói:”Vậy để trẫm mang các ngươi cùng đi xem, đi thôi, cùng trẫm qua đó ngắm hoa sen.”
Tiếng cảm tạ liên tiếp vang lên.
Thừa Đức Đế dẫn theo Chu quý phi rời đi trong tiếng khen ngợi tạ ơn khắp nơi, phía sau là đám quan viên đang cúi đầu cười nói.
Nhan Hoài Ẩn không tiếp tục nhìn lên trên đài, cho tới khi trong điện chỉ còn lại hai ba người, y mới xoay người chậm rãi bám theo.
Nhưng sau đó, y đã bị một giọng nói gọi lại.
“Điện hạ.”
Người đang ngồi ở trên xe lăn nhẹ nhàng kêu lên.
Quan viên chen đầy cả sân đã rời đi hết, cách đó không xa cũng chỉ còn vài cung nữ thái giám đang đứng. Hai người cách nhau hai bước chân, lời này của Liễu Thượng Thanh chui vào tai của Nhan Hoài Ẩn theo cơn gió thổi qua.
Y khựng lại đôi chút rồi xoay người.
Thanh niên tuấn tú ngồi ở đó, nhìn về phía y không chớp mắt, lưng thẳng thớm như một cây liễu.
“Điện hạ đang ở phía trước, bên cạnh quý phi ấy, nếu Liễu đại nhân muốn tìm hắn ta…” Nhan Hoài Ẩn đẩy xe lăn, nhẹ giọng nói: “Vậy thì có thể đi lên phía trước tìm, đừng có tìm ở chỗ của ta.”
Chờ tới khi xe lăn được đẩy ra khỏi điện Phi Phượng, đuổi kịp các quan viên đang đi ở đằng trước, Nhan Hoài Ẩn mới gọi với theo: “Cố tiểu tướng quân xin dừng bước.”
Liễu Thượng Thanh dặn Cố Hoàn Sơn đi trước nên hắn cũng nghe lời mà rời đi. Nhưng trong lòng hắn vẫn lo cho Liễu Thượng Thanh nên cứ đi chậm rì rì phía cuối hàng, chỉ hận lỗ tai không thể tránh sang chỗ khác cho mắt mọc ở sau đầu.
Tuy không thấy được gì, nhưng hắn lại nghe được có người đang hô to tên hắn. Cố Hoàn Sơn cứ ngỡ ý định nghe lén của hắn bị phát hiện, đang định quay đầu lại giải thích thì thấy Nhan Hoài Ẩn đẩy Liễu Thượng Thanh đứng cách đó không xa.
Hắn cũng vừa mới biết được người lạ mặt ngồi đối diện chính là thiếu phó mới tới đế đô của thái tử.
Khi Vương Tư Tắc canh ngoài cửa Nam Khâu để cảm tạ hắn thì có buột miệng nói hai câu, Cố Hoàn Sơn vẫn luôn để trong lòng, hắn cũng từng tới tặng lễ lúc nghe nói Nhan Hoài Ẩn bị bệnh.
Coi như hắn cũng có quen biết với Thái tử Tề Toản, vốn còn nghĩ người có thể trị Tề Toản sẽ là một ông già râu tóc bạc phơ, tay run rẩy chống gậy. Dù sao chỉ có ông lão cổ hủ tóc bạc mới có thể khiến người trẻ tuổi tức điên lên.
Không ngờ vị tiên sinh này lại trẻ tuổi như vậy.
Nhan Hoài Ẩn đẩy Liễu Thượng Thanh đến, giao tay cầm xe lăn trong tay cho Cố Hoàn Sơn, cười nói: “Cố tiểu tướng quân, ngài bỏ quên Liễu đại nhân rồi này.”
Cố Hoàn Sơn nghĩ sẵn một đống lời giải thích ở trong đầu, thí dụ như “Liễu Thượng Thanh muốn ở lại chỗ đó” hay như “thật ra ta và hắn cũng không quen biết”, chỉ là lúc nhìn thấy hắn đang loay hoay với chiếc xe lăn ở cửa cung, đi còn không nhanh bằng tổ mẫu đã tám mươi tuổi nhà mình nên mới tiện tay giúp một chút.
Trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển trong lòng nhưng khi đến bên miệng thì lại không thể thốt ra nửa chữ. Người khác chỉ thấy Cố Hoàn Sơn bình tĩnh “Ừ” một tiếng, nhận lấy tay cầm xe lăn của Liễu Thượng Thanh rồi đẩy đi.
Liễu Thượng Thanh chống tay trên xe lăn, quay đầu lại định nói gì đó nhưng Cố Hoàn Sơn đi quá nhanh, cuối cùng cũng không kịp nói ra câu nào.
Nhan Hoài Ẩn nhìn theo hai người đã đi xa, đắn đo hồi lâu mới bắt đầu bám đuôi theo sau đội ngũ.
Thừa Đức Đế đã ngà ngà say, không ngừng cười to ở đằng trước. Một lúc sau, có một người từ giữa đội ngũ lẻn tới bên cạnh Nhan Hoài Ẩn.
Vương Tư Tắc lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng cười: “Lần đầu Nhan đại nhân đi vào hậu cung nhỉ, hồ Tường Lâm ở ngay phía trước thôi.”
Đoàn người càng tiến đến gần hồ Tường Lâm thì càng cách cung điện rực rỡ xa hơn. Tuy các cung nữ cầm đèn đi hai bên đã cố gắng bảo vệ ngọn lửa trong đèn l*иg cẩn thận, nhưng một cơn gió đêm hè vừa lướt qua đã thổi tắt ngúm.
Sau khi ánh nến bị tắt, Nhan Hoài Ẩn nhìn gương mặt dưới ánh nến chập chờn có thể sánh với oán quỷ trong chốn thâm cung của Vương đại nhân, chân thành hỏi: “Sao nào, Vương đại nhân cũng tò mò liệu ngọc tỷ truyền quốc có ở chỗ của ta không hả?”
Nếu không phải vì điều này thì Nhan Hoài Ẩn thật sự không nghĩ ra tại sao sau cuộc đối thoại giữa y và Thừa Đức Đế khi nãy mà Vương Tư Tắc còn dám đến tìm y nói chuyện.
Chẳng lẽ thông minh một đời, bây giờ đột nhiên muốn hồ đồ một lần?
“Không phải vậy.” Vương Tư Tắc nghe vậy bèn nhướng mày, lắc đầu nói: “Nhan đại nhân lại chọc ghẹo ta rồi, ta tìm Nhan đại nhân vì có chuyện muốn nói.”
Ông ta ghé sát vào một chút, cười tủm tỉm hỏi: “Nhan đại nhân, ngài có dự định thu thêm đệ tử không?”
Nhan Hoài Ẩn im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn trả lời thật lòng: “Vương đại nhân, tuổi này của ngài vẫn nên tự học thì hơn.”
“Không phải.” Vương Tư Tắc nhíu hàng lông mày rậm: “Là thế này… Ừm.. Đứa con ngốc nhà ta…”
Dù đã mời rất nhiều tiên sinh đến dạy thằng con trời đánh kia nhưng không ai có thể trị được, Vương Tư Tắc chỉ có thể đặt hy vọng vào Nhan Hoài Ẩn.
Người có thể cãi tay đôi với hoàng đế thì chắc sẽ trị được con của ông ta nhỉ?
Nhan Hoài Ẩn nghe Vương Tư Tắc nói, sau một hồi lâu mới đáp: “Lẽ nào con của đại nhân…”
Cũng muốn làm hoàng đế ư?
Vương Tư Tắc quệt mồ hôi tay vào hai bên vạt của quan phục, cười hề hề: “Khuyển tử bất tài, thi thư lễ nhạc đều dốt đặc cán mai, chỉ có đánh bạc là giỏi.”
Ông ta nắm chặt ống tay áo của Nhan Hoài Ẩn: “Kính mong Nhan đại nhân trị cái tật xấu này của con ta, cho dù có đánh có mắng nó cũng không sao cả…”
Nhan Hoài Ẩn cụp mắt, chậm rãi mà dứt khoát kéo ống tay áo ra khỏi tay của Vương Tư Tắc, nhẹ giọng nói: “Xin đại nhân ăn nói cẩn thận, ta còn chưa đồng ý chuyện này, sao lại nói là “kính mong” chứ.”
Vương Tư Tắc tỏ vẻ đau khổ muốn nói thêm gì đó, lại nghe thấy có người từ xa kêu ông ta: “Tư Tắc, tới đây nhanh đi.”
Vương Tư Tắc quay đầu lại bèn thấy Binh bộ thượng thư tóc bạc đang vẫy tay gọi ông ta từ xa.
Lãnh đạo trực tiếp đã gọi nên Vương Tư Tắc chỉ có thể nhịn lời muốn nói, vội vàng nói với Nhan Hoài Ẩn một câu: “Nhan đại nhân, ngày khác chúng ta lại nói tiếp.”
Sau đó vội vàng chạy về phía của Binh bộ thượng thư.
Vương đại nhân vừa đi, bên cạnh cũng yên tĩnh trở lại, Nhan Hoài Ẩn thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hồ Tường Lâm.
Hồ Tường Lâm ở cách đó không xa đã được thắp sáng bằng những ngọn đèn lưu ly, tuy không thể chiếu sáng được hết cả hồ hoa sen nhưng khu vực phía nam - nơi Thừa Đức Đế đang đi đến - đã đủ sáng để nhìn rõ.
Giang Liễm làm việc rất cẩn thận, tuy có vẻ không hứng thú gì nhưng đã chuẩn bị màn che được dựng sẵn ở bờ hồ phía nam, ngay cả nệm mềm trên ghế đá cũng được bố trí, cung nữ thái giám đều sẵn sàng hầu hạ.
Thừa Đức Đế dắt theo Chu quý phi đi vào trong đình có rèm che để ngắm hoa sen, tất nhiên là những quan viên trong triều không thể nhận đãi ngộ giống như hoàng đế. Xung quanh hồ Tường Lâm vắng vẻ, bọn họ đứng ở cạnh hồ hoa sen làm mồi cho muỗi ăn, nhìn qua trông giống một hàng rào hình người.
Nhưng vị hoàng đế như vậy đang có mặt nên không ai dám phàn nàn.
Nhan Hoài Ẩn đứng cách đám người xa hơn một chút, xung quanh không có ai, phía bên phải chỉ có hai thị vệ im lặng.
Y đứng ở bên bờ hồ nhìn hoa sen lay động trong gió đêm, từ xa vọng lại tiếng cười đùa vui sướиɠ.
Chưa được bao lâu, cánh tay phải đột nhiên bị người đυ.ng vào, thanh niên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng.
Ngay sau đó, chủ nhân của gương mặt kia hung dữ túm tay y, dựa vào sức nặng của mình mà đẩy y ngã xuống hồ hoa sen.
Quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc, sau đó hai người đã biến mất khỏi bờ hồ.
Thị vệ còn lại không nói lời nào như không phát hiện ra gợn sóng bất thường ở trong hồ.
Vào tháng bảy, tháng tám là lúc hoa sen đang nở rộ, hai bòng người thấp thoáng ngã vào trong hồ sen cũng chỉ khiến hoa sen đong đưa một chút.
Thừa Đức Đế đang cúi đầu ăn quả vải mà Chu quý phi đút cho, chợt thấy trong góc có hoa sen đang lay động thì thuận miệng hỏi: “Hoa sen chỗ đó làm sao vậy?”
Nam Dương Hầu đứng ở bên cạnh, bình tĩnh liếc nhìn Chu quý phi.
Chu quý phi đảo mắt, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, hồ Tường Lâm thường hay có chim ngoài hoang dã, chắc là tối nay có nhiều người đến nên chúng nó hoảng sợ đó mà.”