Bên ngoài thành Triều Hoa trồng vô số cây du liễu, nhất là ở cạnh con sông bảo vệ thành bên ngoài cửa Nam Khâu.
Hằng năm, sau khi cây liễu đâm cành mới, dưới mỗi tàng cây lại có vài người tới bẻ mấy nhánh liễu để tiễn biệt nhau, những người tới để đưa tiễn chen chúc đông nghịt, đủ để tạo thành một cái chợ đêm.
Hôm nay đang là Lập Hạ, theo lý mà nói thì hẳn là nên đông người tới đưa tiễn nhau, nhưng con sông bên ngoài cửa Nam Khâu lại chẳng có ai.
Chỉ có tôi tớ và xe ngựa canh bên ngoài một tiểu đình bốn góc cách cửa Nam Khâu năm dặm, bên trong có ba người đang đứng.
Trong đó có hai người tay nắm tay, thoạt trông vô cùng thân thiết.
“Đã lâu không gặp, Vương hiền đệ.” Một nam tử với hai chòm râu dê kéo tay một nam tử mặc trang phục màu đỏ cười nói: “Ngu huynh hôm qua mới trở về thành Triều Hoa, trong lòng vẫn luôn nghĩ tới hiền đệ, không ngờ lại gặp đệ ở đây, vậy vừa hay ở tạm bảo đình này chúc mừng hiền đệ lên chức Binh bộ thị lang, tiền đồ vô lượng!”
Trong lòng Vương Tư Tắc thầm chửi má nó, nghĩ: Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của ngươi đi, bổn thị lang thấy lão Nam Dương Hầu kia thả ngươi ở phương Bắc ba năm, đầu óc ngươi đã bị lạnh đến đần độn rồi!
Nhưng trên mặt ông ta vẫn cười hì hì: “ Chu huynh quá khen, quá khen, Chu huynh du ngoạn ở phương bắc ba năm, lần này gặp lại thấy càng thêm phóng khoáng hào sảng, chả trách ai cũng nói phong cảnh hùng vĩ đất Bắc có thể khiến con người mở mang.”
Lời này của ông ta ý mắng Chu Lương trước kia vừa xấu tính lại vừa hẹp hòi, nhưng Chu Lương nghe không ra, ngược lại có một tiếng cười quái gở phát ra từ phía góc đình.
Tiếng cười nhạo vừa phát ra, bầu không khí hài hòa giả tạo giữa Vương Tư Tắc và Chu Lương lập tức như bị dội một xô nước lạnh.
Vương Tư Tắc cứng đờ quay đầu nhìn về góc khuất bị bóng cây che phủ bên kia đình, thận trọng hỏi khẽ: “Tiểu Giang công công cớ gì lại cười?”
Bóng dáng ở góc đình nhoáng lên hai cái, ngay sau đó một bóng người bước ra. Dưới ánh mặt trời, một thân hình cao gầy mặc đồ thái giám màu nâu nhạt xuất hiện trước mắt hai người.
Rõ ràng tuổi tác không lớn nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, có cảm giác trưởng thành khó nói rõ.
Vương Tư Tắc nhìn gương mặt này, trong lòng chợt chợt thấy gai gai.
Tiểu nhi tử mà ông ta thương yêu nhất suýt đã bị sư phụ người này - tên cẩu thái giám có quyền thế nhất đương triều, Giang Liễm - chém chết trên đường phố, mà ông ta là phụ thân lại phải khom lưng cúi đầu với đồ đệ Giang Liễm, một tiểu thái giám mới 15 - 16 tuổi.
Vương Tư Tắc thầm cắn chặt răng.
Đối với kẻ dưới trướng Nam Dương Hầu như Chu Lương, ông ta còn có thể nói mát một hai câu, lúc này đối mặt với đồ đệ Giang Liễm, Vương đại nhân chỉ có thể uất ức nén lại sát ý đối với tên hoạn quan trước mặt vào trong l*иg ngực.
Có trung với vua hay không chỉ là một câu nói của Giang Liễm, tuyệt đối không thể manh động, không thể.
Vương đại nhân duy trì nụ cười miễn cưỡng, Giang Dương cũng không bỏ qua điểm này, đôi mắt đen như mực chuyển động, đôi môi phá lệ đỏ thắm trên gương mặt tái nhợt mấp máy: “Vương đại nhân, ta chỉ thấy lời ngài nói lúc nãy hơi buồn cười, chẳng phải là ngài đang mắng Chu đại nhân vừa xấu tính vừa hẹp hòi đấy sao?”
Lời này như một khúc nhạc âm u từ cõi âm văng vẳng quấy nhiễu bên tai Chu Lương ba ngày không nghỉ.
Hai chòm râu của hắn ta ngày càng rũ xuống.
“Chu đại nhân.” Giang Dương lạnh lùng quay đầu lại, đôi mắt tăm tối nhìn chằm chằm Chu Lương, lộ rõ vẻ vui sướиɠ khi thấy người gặp họa: “Mắng ngươi mà ngươi cũng không nghe ra, xem ra trừ xấu tính với hẹp hòi, ngươi còn rất ngu xuẩn nữa.”
Vương Tư Tắc đã nói mát hắn ta thì thôi, giờ còn bị một tên thái giám không biết trời cao đất dày mắng chửi, Chu Lương giận run cả râu, chỉ tay vào Giang Dương định chửi mắng.
Ba năm trước, khi hắn ta rời khỏi đế đô thì Giang Liễm còn chưa phải là Cửu Thiên Tuế như bây giờ, Chu Lương há miệng một cái là hào khí vạn trượng, lập tức lộ ra thành quả dày công nghiên cứu của mình ở phương Bắc: “Cái tên thái giám chết bầm nhà ngươi…”
Mà Vương Tư Tắc đứng bên cạnh vừa nghe hắn ta buột miệng thốt ra lời hùng hồn, trong lòng lập tức vang lên một câu: Xong rồi!
Vương Tư Tắc theo bản năng lùi về phía sau hai bước, đang muốn nhìn xung quanh đình xem có chỗ nào trốn mới có thể chứng minh ông ta chẳng thân thiết gì với Chu Lương thì chợt liếc thấy gì đó phía xa.
Vương đại nhân giật mình thốt lên: “Tới rồi!”
Dưới tầng tầng lớp lớp dương liễu, ở phương xa có hai chiếc xe ngựa đang nhàn nhã chạy tới.
Theo tiếng hô của Vương Tư Tắc, hai người trong đình cũng nhìn thấy bóng dáng của xe ngựa.
Lúc này, cả mấy người mới chợt nhớ đến nguyên nhân hôm nay bọn họ tụ tập ở đây. Chu Lương không chửi nữa, sau khi trừng Giang Dương một cái thì sửa sang y phục, bắt đầu quan sát hai chiếc xe ngựa đang tới gần.
Chỉ một chốc, trong đình yên tĩnh hẳn đi, ba người với những suy nghĩ khác nhau đều tập trung nhìn chiếc xe ngựa màu xanh lục đang tiến đến, cuối cùng dừng trước tiểu đình.
Dương liễu lả lướt, tuy xe ngựa dừng lại nhưng bên trong vẫn vô cùng yên tĩnh, người hầu đánh xe ngựa cúi đầu ngồi yên.
Ba người Vương Tư Tắc đứng ở bên ngoài xe ngựa, thấy vậy nhất thời cũng yên lặng.
Là người có chức vị cao nhất ở đây, Vương Tư Tắc siết chặt nắm tay dưới quan phục, trong lòng nhẩm qua một lần lời định nói với vị Nhan tiên sinh mới tới này, vừa mở miệng nói: “Xin hỏi bên trong là…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, mành che màu xanh lam trước mặt đã bị một bàn tay vén sang một bên.
Bàn tay tái nhợt thon dài, đốt tay thon thả chỉ thuộc về người đọc sách, chưa từng nắm qua kiếm.
Chủ nhân bàn tay ngó ra từ sau bức màn cười nói: “Vị này chính là Vương Thị lang Vương đại nhân?”
Vương Tư Tắc nhìn đôi bàn tay mà sửng sốt, nếu chỉ xem đôi bàn tay thì vị công tử này nhất định là người cực kỳ tuấn tú, thế nhưng ông ta ngước mắt lên thì chỉ thấy được một gương mặt cực kỳ bình thường.
Tướng mạo cũng chỉ có vậy.
Tâm tư của Vương đại nhân nháy mắt thiên biến vạn hóa, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiết: “Vị này là Nhan tiên sinh? Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu!”
“Không dám không dám.” Nhan Hoài Ẩn chẳng biết ông ta nghe danh đã lâu từ cái nguồn nào trong khi danh tính của y mới được dùng vài ngày trước, nhưng bản lĩnh diễn kịch của hai người thì đúng là ngang sức ngang tài.
Nhan Hoài Ẩn ba phần kích động ba phần cảm mến, chân thành nói: “Nhan mỗ ở Tây Bắc đã sớm nghe danh của Vương đại nhân, Đại Tề có một Thị lang đại nhân như vậy đúng là có phúc!”
Cách đối nhân xử thế cũng không tệ.
Vương đại nhân là người cẩn trọng, ông ta lập tức phủ nhận suy nghĩ vừa rồi của bản thân, hớn hở giới thiệu hai người bên cạnh với Nhan Hoài Ẩn: “Đây là cháu họ xa của phu nhân Nam Dương Hầu- Chu Lương, Chu Hàn Lâm”
“Còn vị này…” Vương đại nhân đưa tay về phía Giang Dương, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Ông ta là người của tiền triều Đại Kinh, mà bất kể là Đại Kinh hay là Đại Tề thì thái giám luôn là một thân phận thấp kém, chẳng qua bây giờ nhảy ra một Giang Liễm đắc đạo nên một đám chó gà theo sau cũng thơm lây.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai lại muốn xuất hiện cùng với bọn họ.
Vương Tư Tắc đè nén cái ngạo khí của văn nhân lại, một lúc lâu sau mới gượng nói: “Là Tiểu Giang công công trong cung.”
Nhan Hoài Ẩn ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua ba người trước mặt.
Vương Tư Tắc là người triều đình phái ra đón tiếp y, Chu Lương là người của Nam Dương Hầu, Nam Dương Hầu là bè phái bên Thái Tử. Bây giờ y đến đảm nhận chức Thiếu phó của Thái Tử, tất nhiên Nam Dương Hầu phải phái người đến xem vị “Đồng liêu” tương lai của mình như thế nào.
Mà Tiểu Giang công công này.
Nhan Hoài Ẩn càng lộ ra ý cười.
Người trong cung phái đến đón y lại chẳng phải người thân cận với hoàng đế, ngược lại là thái giám cùng họ Giang với Cửu Thiên Tuế.
Thanh niên rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết ống tay áo rộng.
Xem ra trong hoàng cung rộng lớn này không chỉ có một hoàng đế.
“Thánh Thượng chắc hẳn còn ở trong cung chờ ta yết kiến.” Nhan Hoài Ẩn lại ngước lên, trên mặt mang theo ý cười: “Vương đại nhân, Nhan mỗ sẽ không xuống xe, chúng ta nhanh chóng tiến cung diện kiến thiên nhan đi thì hơn.”
Vương Tư Tắc còn chưa biết giới thiệu Giang Dương như thế nào, nghe thế bèn vội vàng nói: “Nhan tiên sinh nói rất đúng, chúng ta mau đi thôi.”
“Chờ một chút.” Vừa mới nói chưa dứt câu đã nghe thấy có người lên tiếng cản lại.
Vương Tư Tắc không thể nhịn được nữa, quay đầu nghiến răng nghiến lợi trừng Giang Dương, đè thấp giọng nói: “Giang công công, ngài lại muốn gì?”
Trời ơi, có ai quản cái miệng của tên này được không!
“Ta chỉ muốn nhắc nhở chư vị đại nhân một chút.” Giang Dương nhướng mày, nụ cười lại có chút tàn nhẫn xảo quyệt: “Vẫn còn một vị người chưa tới.”
Vừa nghe hắn nói vậy, Vương Tư Tắc cười giả lả, nói: “Cố Tiểu tướng quân mà chưa tới thì nhất định là bị cái gì cản trở, người sống ở thế gian có ai lại chẳng có đôi điều khó xử, ngài nói có đúng không, Tiểu Giang công công?”
Hôm nay đúng thật là còn Cố Hoàn Sơn phải tới, đó là do Thừa Đức Đế đích thân truyền dụ.
Chỉ là Cố Hoàn Sơn tính tình quái gở, thích cả gan làm loạn, trên lại có chiến công hiển hách, trái lời hoàng đế cũng không phải lần một lần hai, lần này hắn không tới, trong lòng ba người cũng tự hiểu mà không nói ra.
Mấy ngày trước vì cứu nhi tử của Vương Tư Tắc mà hắn nảy sinh mâu thuẫn với Giang Liễm, hiện giờ rõ ràng là không muốn chạm mặt mà thôi.
Chẳng qua Giang Dương có thù tất báo, tâm địa nhỏ mọn còn hơn cả hạt mè, nhất định phải nói ra ngay lúc này.
Cố Hoàn Sơn mới cứu nhi tử của mình, lúc này Vương Tư Tắc chỉ có thể mặt dày giúp Cố Hoàn Sơn nói chuyện, bâng quơ hai câu đã quy kết là hắn không tới do có chuyện ngoài ý muốn.
Tiểu Giang công công lại cố tình không nể mặt Vương Tư Tắc, hắn ngước lên nhìn Nhan Hoài Ẩn trong xe ngựa: “Ngài nói xem, chúng ta có nên đợi không?”
Ngày đầu tiên Nhan Hoài Ẩn tới đã bị Cố Hoàn Sơn không nể mặt mũi, y mà muốn đứng vững chân ở thành Triều Hoa thì nhất định phải tỏ thái độ.
Chỉ cần tỏ thái độ bất mãn với Cố Hoàn Sơn, ít nhất có thể khiến cho người trong thành Triều Hoa biết y không phải là quả hồng mềm tùy người nắn bóp.
Những lời này của Giang Dương nghe thì giống như đang hỏi, mà thực tế chẳng khác gì mệnh lệnh.
Nhan Hoài Ẩn lập tức xác định được vấn đề: Nếu nghe lời Giang tiểu công công, trong tương lai mình sẽ phải đứng về phía đối đầu với Cố Tiểu tướng quân có tương lai xán lạn kia, nếu không nghe thì chính là không nể mặt Cửu Thiên Tuế quyền khuynh triều dã.
Đúng là y đã bị đặt vào thế khó xử.
Vương Tư Tắc bên cạnh vò đầu bứt tai, trong lòng hận không thể chỉ vào mặt Giang Dương mắng to giống như Chu Lượng, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn còn thể diện của năm mươi năm sống trên đời.
Vương đại nhân đáng thương lau cái trán đầy mồ hôi, yếu ớt nói: “Nhan tiên sinh, theo ý kiến của ta…”
“Vương đại nhân, chúng ta đi thôi.” Còn chưa dứt lời, Nhan Hoài Ẩn đã cắt ngang. Hàng mi dày rậm của thanh niên cụp xuống, thanh âm trong trẻo: “Muộn lắm rồi, quản gì nhạn kêu ve hót, chúng ta nhanh chóng lên đường thì hơn.”
Vương Tư Tắc ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Đúng…đúng là nên đi.”
Nụ cười của Giang Dương lạnh đi vài phần, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì.
Nhạn kêu ve hót ý chỉ hắn với Cố Hoàn Sơn, bây giờ chim nhạn Cố Hoàn Sơn không có ở đây, Nhan Hoài Ẩn là đang mắng hắn ồn ào như ve.
Nhan tiên sinh này, ai không biết còn tưởng người Cố Hoàn Sơn cứu là con của y.
Cả quãng đường không ai nói lời nào, sau khi vào thành Triều Hoa, Vương Tư Tắc dẫn đầu, xe ngựa đi qua phố An Bình, cuối cùng dừng lại trước mặt cầu Hồng.
Phía bên kia cầu Hồng chính là hoàng cung.
Nhan Hoài Ẩn xuống xe ngựa, đi bên cạnh Vương Tư Tắc, băng qua cây cầu Hồng đỏ như chu sa, xuống cầu một cái là đã đối diện với cổng chính của hoàng cung là cổng Triều Hoa.
Dưới cánh cửa sơn son dát vàng to lớn, Vương Tư Tắc cười nói với Nhan Hoài Ẩn: “Nhan tiên sinh lần đầu tới có lẽ là không biết, bây giờ chưa tới giờ Dậu, chúng ta có thể tiến cung từ cửa Triều Hoa, nếu đã tới giờ Dậu rồi mà còn muốn tiến cung thì phải chờ khẩu dụ của Hoàng thượng.”
Nhan Hoài Ẩn nghiêng người nghe ông ta nói chuyện, còn chưa kịp đáp thì chợt cảm thấy Giang Dương bên cạnh thở gấp một hơi.
Ngay sau đó, hắn kích động hô lên: “Sư phụ!”