Sau Khi Quay Ngựa, Ta Gả Cho Cửu Thiên Tuế

Chương 11

Đại Tề, năm Trường Thịnh thứ tám, biên cảnh Tây Bắc.

Còn chưa đến Lập Hạ, Thừa Đức Đế lại cử thêm hai vạn binh đến Lương Châu.

Phía tây Lương Châu có một khu lòng chảo rộng mấy chục thước, phía bắc của lòng chảo đó là Lương Châu, phía nam là núi non trùng điệp.

Đồi xanh nối tiếp núi xanh, từ trên cao nhìn xuống, trông Tây Bắc còn lớn hơn cả Lương Châu.

Đáng tiếc là do có tấm lá chắn thiên nhiên, Thừa Đức Đế chỉ có thể thầm hận đến nỗi nằm mơ cũng muốn đưa quân triều đình tới cắm quân ở thành Lương Châu. Tám năm trôi qua, quân Đại Tề vẫn không thể làm gì với Tây Bắc Cựu Bộ của tiền triều.

Triệu Hoàn - Phò Quốc Đại tướng quân tiền triều - nghiễm nhiên trở thành “thổ hoàng đế” một phương, chia đất mà trị cùng Thừa Đức Đế.

Mà đợt tuyển quân năm nay lại hơi khác.

Khi Thừa Đức Đế đưa hai vạn quân Tề ở đại doanh Giang Bắc xuống Lương Châu, khác hẳn với bảy năm trước, vùng núi phía nam chẳng hề phản ứng.

Phía bắc khu lòng chảo đã sẵn sàng chờ lệnh, trong khi phía nam vẫn sóng yên biển lặng.

Dưới sự cầm đầu của quan lại ở Lương Châu, khắp Đại Tề đều nổi lên những lời suy đoán thánh ý. Thân là con dân Đại Tề, tất nhiên không thể bênh người khác, vì thế lập tức có những lời bàn tán cho rằng đám chó bên Tây Bắc Cựu Bộ cuối cùng cũng đã biết sợ thiên uy của Thừa Đức Đế.

Mà ở khu núi non trùng điệp phía nam, thiên uy từ đế đô rất khó lọt vào, có thể nói Tây Bắc Cựu Bộ “cực kỳ sợ hãi” trong lời đồn đang ngập trong bầu không khí vui vẻ.

Ít nhất Lý Quế Tùng vẫn còn tâm trạng để ngâm nga.

Tây Bắc Cựu Bộ dính líu đến phần ranh giới ở Tây Bắc nên mới khiến Thừa Đức Đế kiêng dè nhiều năm. Theo như suy nghĩ của Lý phó tướng Lý Quế Tùng, cái nơi chim không thèm ị như chỗ này mà lão hoàng đế đã nắm trong tay đồng bằng của sông Trường Giang và Hoàng Hà vẫn còn nghi kỵ, quả đúng là sống lâu quá nên không có việc gì làm.

Lấy ví dụ như phủ của Triệu đại tướng quân nhà hắn ta, mảnh đất lớn nhất ở Tây Bắc đã dùng để luyện binh, vì vậy phủ của tướng quân chỉ có thể cam chịu nằm yên trên một đỉnh núi tương đối bằng phẳng.

Rất có khí chất thổ phỉ xây ổ ở tạm.

Sau khi Lý Quế Tùng bước ra khỏi phủ tướng quân, hắn ta vừa suy nghĩ nên tổ chức việc vui như tang sự của tên cẩu hoàng đế cách xa ngàn dặm ngoài kia thế nào, vừa vui vẻ ngâm nga một tiểu khúc.

Nhưng đợi đến lúc leo qua hai dãy núi, băng qua bảy tám cây cầu treo, hắn ta đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì chẳng bao nhiêu.

Sau khi băng qua ngọn núi thứ ba, một tiểu viện tinh xảo bỗng xuất hiện trong tầm mắt Lý Quế Tùng.

Ngôi nhà bằng gạch ngói xanh với ba lối vào, tuy không quá đẹp đẽ sang trọng nhưng kiểu xây dựng giữa núi non xanh biếc đầu hè thế này có thể khiến người vừa nhìn đã thấy mát mẻ sảng khoái.

Tây Bắc có đến mấy ngàn ngọn núi, từ trước đến nay không có chỗ nào Lý phó tướng không dám tới, nhưng chỉ duy nhất tiểu viện này, vừa thấy là Lý Quế Tùng đã kinh hãi.

Lý phó tướng sợ đến nỗi không dám ngâm nga nữa, vẻ mặt cũng xị xuống, hắn ta hít sâu một hơi mới cắn răng bước đến, đi vào tiểu viện mà cứ như đi xuống suối vàng.

Hắn ta thầm đếm trong lòng, một bước, hai bước... Năm bước... Đến rồi!

Quả nhiên, bước thứ sáu còn chưa đặt xuống, một cây thương dài sáng loáng như tuyết bất ngờ chỉa thẳng trước mắt hắn ta.

Cây thương dài xẹt qua thái dương, theo sau là một âm thanh lạnh lùng nghiêm túc: “Người đến là người nào?”

Lý Quế Tùng nhìn cây thương dài chỉa trước chóp mũi, thầm hít một hơi thật sâu, cố đè nén xúc động mắng cả tổ tông người ta, bình tĩnh mở miệng: “Bản phó tướng nhận lệnh của tướng quân tới truyền tin cho điện hạ.”

Vừa nói, hắn ta vừa lấy một lá thư từ trong ngực đưa cho Hạc Vũ quân trước mắt.

Hạc Vũ quân nhận thư, cúi đầu cẩn thận kiểm tra kỹ càng mới gật đầu cho qua.

Lúc này, Lý Quế Tùng mới chân chính bước vào địa phận của tiểu viện.

Hắn ta thở dài thườn thượt trong lòng.

Tám năm trước, hắn ta tự mình đón Nhan Hoài Ẩn từ thành Triều Hoa về, cũng đã tận mắt chứng kiến trong tám năm ấy, tiểu Thái Tử đã lá mặt lá trái thế nào với tướng quân, từ khom lưng lúc ban đầu cho tới cục diện giằng co tại Tây Bắc Cựu Bộ hiện tại.

Lấy ví dụ như ngọn đồi nhỏ trước mắt hắn ta đây, nếu không có cái gật đầu đồng ý của tiểu Thái Tử thì ngay cả tướng quân cũng không dám tiến vào một bước.

Mà ý định hợp nhất Hạc Vũ quân vào quân của tướng quân lúc đầu cũng đã thất bại.

Lý phó tướng tức cảnh sinh tình, càng nghĩ càng thấy tủi thân cho tướng quân, xúc động đến mức có người xuất hiện trước mặt cũng không nhìn thấy.

Tận đến lúc người trước mắt cười nhẹ rồi lên tiếng: “Đã lâu không gặp, Lý phó tướng.”

Lý Quế Tùng vừa ngẩng đầu đã thấy Nhan Tụ Thanh cười cong mắt đứng trước mặt.

Nha đầu đang tuổi xuân thì, kể cả nàng chỉ mặc một bộ váy nhạt màu đứng dưới tàng cây đầu hè, vẻ đẹp của nàng vẫn toát lên sự trong trẻo như sóng nước dưới ánh mặt trời.

Lý Quế Tùng vội vàng hành lễ: “Mạt tướng bái kiến Nhạc An công chúa.”

Nhan Tụ Thanh mím môi cười nói: “Ta nào còn là công chúa gì nữa, phó tướng mau đứng lên đi.”

“Ngài đi đưa thư huynh trưởng của ta à?” Nàng cười nói: “Đưa cho ta đi, ta sẽ tự cầm qua cho huynh ấy.”

Lý Quế Tùng còn chưa kịp đáp đã nghe thấy một âm thanh truyền đến từ bên kia: “Để ta đưa thư cho.”

Vừa dứt lời, dưới mái hiên ngói xanh đã xuất hiện một bóng người.

Thanh niên với hàng lông mày rậm bay xéo, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người cao gầy đoan chính. Hắn đi thẳng từ trên lầu hai xuống, toàn thân mặc một bộ giáp bạc, vậy mà chẳng hề phát ra một chút tiếng động nào.

Chỉ có điều, có lẽ mặt mũi hắn quá thanh cao, dáng vẻ cười lên cứ như đang toát ra tiên khí.

Thống lĩnh Hạc Vũ quân, Hoắc Vân Bình.

Lý Quế Tùng vừa nhìn thấy hắn đã đau răng.

Cái tên vừa mới từ lầu hai đi xuống này đâu có giống người chứ, rõ ràng là một đóa sen trắng lớn đang xòe cánh mà.

Hoắc Vân Bình đi tới trước mặt hai người, đầu tiên hắn hành lễ với Nhan Tụ Thanh: “Mạt tướng bái kiến tiểu thư.”

Lý Quế Tùng liên tục gọi Nhan Tụ Thanh là công chúa, trong khi Hoắc Vân Bình cúi đầu hành lễ, chỉ gọi nàng là tiểu thư theo lệnh của Nhan Hoài Ẩn.

Mới nói mấy câu mà đã phân ra ranh giới thân quen và xa lạ rõ ràng.

Lý Quế Tùng vừa thấy Hoắc Vân Bình đã ỉu xìu cả người, mắt thấy đóa hoa sen to bự này bắt đầu làm bộ làm tịch chào hỏi mình, Lý phó tướng vội vàng ngăn lại động tác của hắn: “Không cần không cần, Hoắc tiểu tướng quân khách sáo rồi.”

Hoắc Vân Bình nhìn xuống bàn tay bị hắn ta nắm mà cười cười, sau đó dứt khoát rút tay ra.

Động tác ấy vừa ngay ngắn vừa nhanh nhẹn, khi Hoắc Vân Bình nói chuyện còn toát ra hương vị của một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn: “Lý phó tướng quân, xin cứ đưa thư cho ta, ta sẽ đi đưa cho chủ tử."

Lý Quế Tùng còn đang ước gì có thể cút nhanh khỏi cái nơi xui xẻo này, hắn ta vội vàng đưa lá thư trong tay cho Hoắc Vân Bình: “Vậy thì làm phiền Hoắc tiểu tướng quân rồi.”

Hắn ta vừa đưa thư xong đã vội vàng từ biệt rồi nhanh chóng rời đi.

Nhan Tụ Thanh và Hoắc Vân Bình nhìn chăm chú vào bóng lưng Lý Quế Tùng đang đi xa, mãi cho đến lúc bóng dáng hắn ta khuất sau khúc quẹo, không thể nghe được tiếng bên này nữa, Nhan Tụ Thanh mới thở hắt ra một hơi.

Nàng quay đầu nhìn Hoắc Vân Bình: “Đã xong chưa?”

Hoắc Vân Bình cũng thả lỏng, cúi đầu đáp: “Sắp ráp xong rồi.”

Nhan Hoài Ẩn dày công nghiên cứu để cải tiến cung tiễn, sắp sửa lắp xong thì đúng lúc Lý Quế Tùng đến đưa thư.

Nhan Tụ Thanh cười nói: “Không bị phát hiện là tốt rồi, huynh đi đưa thư cho huynh trưởng của ta đi, ta đi lên coi sao.”

Hoắc Vân Bình nhận lệnh, vòng qua tiểu viện ngói xanh đi dọc ra sau núi, cứ rẽ trái rẽ phải rồi đi vòng một lúc lâu sau mới xuyên qua rừng cây rậm rạp, tới một khoảng đất trống nhỏ.

Khoảng đất trống khá lớn, cây cối xung quanh đều bị đốn hạ, phía trên thảm cỏ nằm rải rác những mảnh gỗ chất thành đống.

Một người ngồi ở giữa, đưa lưng về phía Hoắc Vân Bình, không biết đang mân mê cái gì.

Hoắc Vân Bình cẩn thận đi vòng qua đồ vật dưới chân, đi tới bên bóng lưng ấy.

Hắn quỳ một gối xuống đất, thu lại “tiên khí” trong vòng mười dặm vẫn có thể ngửi được, cung kính nói: “Chủ tử, thư của Triệu Hoàn.”

Nhan Hoài Ẩn ngẩng đầu lên, nhận lấy lá thư trong tay Hoắc Vân Bình: “Xem ra hắn đã quyết định.”

Nhan Hoài Ẩn mở thư, đọc lướt nhanh như gió, tuy gương mặt có chút mệt mỏi nhưng y vẫn lộ ra một nụ cười: “Không khác với những gì ta nghĩ lắm, mỗi năm Lương Châu đều tăng số binh sĩ lên, Tây Bắc không thể co đầu rụt cổ nữa, chỉ có thể đấu một trận sống mái, đương nhiên sẽ nhớ đến ta.”

Thời gian tám năm đã hun đúc một thiếu niên thành thanh niên, nhưng cũng không để lại trên người y quá nhiều dấu vết của năm tháng, chỉ có khuôn mặt càng thêm tuấn tú, cười rộ lên như vậy lại có mấy phần phong lưu.

Nhan Hoài Ẩn đưa thư cho Hoắc Vân Bình, hắn cũng đọc lướt qua nội dung, mày nhướng cao lên, hùng hổ nói: “Cái thằng chó con của lão chó già Tề Tuyên Xương năm nay chắc cũng đã hai mươi hai rồi đi, còn cần Thiếu phó cho Thái tử làm gì?! Đầu óc bị heo gặm nên hai mươi tuổi mới bắt đầu biết chữ à?”

Hắn càng nghĩ càng tức giận, nhìn nét chữ Triệu Hoàn mà cứ như thấy được người: “Còn tên chó Triệu Hoàn này nữa, vậy mà lại muốn để điện hạ ngài làm thiếu phó cho tên kia, không sợ giảm thọ à!”