Có lẽ do Giang Liễm đã quen với việc Nhan Hoài Ẩn không nói tiếng người, lần này hắn hiếm hoi không bị câu nói của y chọc tức chết.
Hắn từ từ bình tĩnh lại, chỉ trong vài nhịp thở, hàng mi cụp xuống đã che đi cảm xúc nơi đáy mắt, toàn thân toát lên vẻ trầm lặng.
Như thể người vừa mới phát điên không phải là hắn.
Nhan Hoài Ẩn nhìn thấy tất thảy nhưng chỉ thầm thở dài.
Đó giờ y cứ cảm thấy đứa trẻ này như một tảng băng cứng, y vật vã hơn nửa tháng trời mới làm cho hắn có dáng vẻ tuổi này nên có, ai dè lúc này lại đổ sông đổ bể.
Nhưng Nhan Hoài Ẩn sẽ sớm phải rời đi, không kịp làm gì nữa.
Y buông lỏng bàn tay đang nắm cổ tay mình ra, Giang Liễm được giải thoát, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất.
Hai người im lặng một hồi, nhưng khoảng lặng cũng không kéo dài lâu, một người đã đi vào trong lều.
Lý Quế Tùng cúi đầu bước vào trong, cái lều vốn đã chật hẹp, lại có Nhan Hoài Ẩn và Giang Liễm đứng trong đó, lúc này hắn ta đi vào, hai tay hai chân như muốn dán vào nhau, vặn vẹo như cái bánh quẩy mà vẫn khiến cho cái lều nát kêu mấy tiếng cót két đau thương.
Lý Quế Tùng cúi đầu như muốn hành lễ với Nhan Hoài Ẩn, nhưng điều kiện có hạn nên hắn ta lúng túng một lúc mới cầm y phục, ngượng ngùng nói: “Công tử, y phục của ngài đây ạ.”
Hắn ta vừa nói xong, Giang Liễm lập tức nhìn về phía Nhan Hoài Ẩn. Nhan Hoài Ẩn nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt hắn, y cười nói: “Họ hàng nghèo đến để xin tiền, tới đây, gọi Lý thúc.”
Lý Quế Tùng - họ hàng nghèo: “...”
Giang Liễm: “...”
“Hắn ta đi cả ngàn dặm xa xôi...” Dường như Nhan Hoài Ẩn còn ngại chưa đủ, y đưa tay nhận y phục, trong giọng điệu còn chứa ý cười: “... chỉ để mang một bộ y phục tới cho ta.”
Lý Quế Tùng cảm thấy nếu còn ở đây tiếp thì rất có thể mình sẽ sợ đến mức hồn về quê cũ, hắn ta vội vàng nói một câu “ta đi trước” rồi chạy ra ngoài như lửa cháy đến mông.
Chớp mắt, trong lều chỉ còn lại Nhan Hoài Ẩn và Giang Liễm.
Nhan Hoài Ẩn cúi đầu chỉnh lại y phục, một lúc sau, y phát hiện Giang Liễm vẫn còn đứng trước mặt bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi không ra ngoài à? Thích bị ta quật thêm cái nữa hử?”
Lúc này Giang Liễm mới tỉnh mộng.
Hắn nhìn về phía Nhan Hoài Ẩn, bỗng nhận ra toàn thân người trước mặt đều là hơi nước, y phục trên người còn dính máu.
Ngay cả tóc y cũng ướt nhẹp, những sợi tóc ướt rối tung dính vào một bên gáy trắng nõn.
Lúc này y ngẩng đầu lên, nước còn đọng trên tóc mái bèn nhỏ xuống, trượt qua vành tai mềm mại, dọc theo cằm rơi vào xương quai xanh thấp thoáng sau vạt áo.
Rõ ràng không có tiếng gì, nhưng Giang Liễm lại như nghe thấy âm thanh giọt nước đang rơi xuống.
Hắn đột nhiên quay đầu, im lặng bước ra khỏi lều.
Đến khi Nhan Hoài Ẩn sửa soạn xong xuôi và đi ra, bên ngoài đã chia làm ba thế lực.
Hứa Chí ôm Nhan Tụ Thanh ngồi xổm ở phía nam, lén lút ngẩng đầu nhìn Lý Quế Tùng ở phía bắc đối diện, mà Giang Liễm cô đơn một mình đứng cách bọn họ mười bước.
Thấy Nhan Hoài Ẩn đi ra, tất cả đều nhìn về phía y.
Lý Quế Tùng đứng mũi chịu sào tiến lên hai bước, cúi đầu nói: “Công tử, tối nay không mưa không gió.”
Hắn ta không phải người duy nhất của Tây Bắc Cựu Bộ phái tới đón Nhan Hoài Ẩn, còn một tiểu đội đang chờ ở rừng đào cách đó mười dặm. Vị thế của Tân đế ngày càng được củng cố, ở thành Triều Hoa thêm một ngày là nguy cơ bị lộ lại càng cao.
Hắn ta nói trời “không gió không mưa” là đang giục tiểu Thái tử tối nay đi luôn.
Nhan Hoài Ẩn lại cười nói: “Không vội.”
“Cái khác có thể không vội.” Lý Quế Tùng nghe hiểu ý của y, lập tức nói: “Nhưng bệnh thì không thể trì hoãn.”
Đây là đang lấy bệnh của Nhan Tụ Thanh để uy hϊếp y.
Ánh mắt Nhan Hoài Ẩn nhẹ nhàng rơi xuống người Lý Quế Tùng.
Lý phó tướng cả kinh, lúc này hắn ta mới nhớ ra tiểu Thái tử này là người như thế nào, vội cúi đầu nói: “Công tử, ta không có ý này..”
“Cái khác Lý thúc làm không được.” Nhan Hoài Ẩn duỗi tay ôm lấy muội muội đang chạy về phía mình: “Nhưng miệng lưỡi quả thật rất lợi hại.”
Lý Quế Tùng tự biết mình nói sai, hắn ta run rẩy cách xa Nhan Hoài Ẩn, nhưng Hứa Chí lại vừa cười cong mắt vừa đi tới gần, vẻ mặt tràn đầy tự tin: ‘Chân huynh, hắn ta không phải họ hàng của huynh đúng không?”
Lúc này đang lúc chạng vạng, ánh sáng màu tía nhuộm đầy trời, hai người đứng ngoài cửa Nam Khâu. Hôm trước cửa Nam Khâu đã được mở lại bình thường, lúc này cửa thành đang mở rộng, có thể thấp thoáng nhìn thấy đường phố bên trong cánh cửa.
Hứa Chí quyết đoán nói: “Hắn ta tới đón ngươi đi.”
Bình thường trông hắn giống một tên thư sinh đọc sách đến ngu cả người, nhưng đôi khi hắn lại nhìn nhận mọi thứ khá sắc sảo.
Nhan Hoài Ẩn cười sâu xa nhìn hắn một cái: “Hứa huynh thông tuệ như vậy mà lại chỉ có cái danh Cống Sinh(*), thật sự là đáng tiếc.”
(*)học trò được chọn qua các kỳ thi sát hạch ở tỉnh, được cấp lương ăn để chuẩn bị đi thi Hội
Hứa Chí lập tức lâng lâng, hắn hất cằm đắc ý, càng dán sát vào Nhan Hoài Ẩn thêm: “Chân huynh, chuyện lần trước ta nói, huynh cân nhắc thế nào rồi?”
“Nếu Hứa huynh đã thông minh như vậy, không bằng huynh tính xem khi nào ta sẽ rời khỏi thành Triều Hoa.” Nhan Hoài Ẩn lại cẩn thận liếc nhìn bố cáo dán cạnh cửa Nam Khâu, xoay người chuẩn bị trở về: “Hứa huynh đoán đúng rồi đó, ta đang cân nhắc mấy lời huynh nói.”
Y định đi, Hứa Chí vội vàng chạy theo, nhanh nhảu nói: “Có gì khó đoán, hẳn là hai ngày này.”
Nhưng suốt hai ngày, Nhan Hoài Ẩn vẫn không có vẻ gì là sắp đi cả.
Tân đế lên ngôi, mặc dù đã gϊếŧ vài người của tiền triều, còn nạp hơn mười vị phi tử trong nửa tháng nhưng cũng không mù quáng đến độ động vào Lưu Vân Khanh.
Lưu tướng cũng đã tự chứng minh bản thân đang lúc tráng niên, vẫn còn có tác dụng. Mới có hơn nửa tháng, đám dân chạy nạn ngoài thành - nhất là lấy người già yếu bệnh tật làm ưu tiên hàng đầu - đã được sắp xếp tốt.
Nhóm dân chạy nạn đông đúc lúc đầu đã dần ít đi.
Vào ngày thứ ba, trời còn chưa sáng, Nhan Hoài Ẩn đã gọi Giang Liễm dậy.
Y cúi đầu cười nói: “Vào thành mua vài thứ với ta.”
Lúc Giang Liễm theo y vào cửa Nam Khâu mới biết cái “vào thành” mà y nói chính là vào kinh đô thành Triều Hoa.
Hiện tại dân chạy nạn ngoài thành đều cần đăng ký tên, chắc là do tân đế đã gϊếŧ hơn phân nửa số quan văn, cộng với gần đây không có ai quản lý nên nhóm quân đồn trú mới ặt ẹo dựa vào cổng thành, rất có khí thế “ngươi dám nói thì ta dám viết”.
Rất có lợi cho Nhan Hoài Ẩn và Giang Liễm.
Người đăng ký cho bọn họ là một tiểu binh có dáng vẻ vui tươi, cầm bút hỏi Nhan Hoài Ẩn: “Tên gì?”
Nhan Hoài Ẩn: “Chân Bất Liễu.”
Tiểu binh viết xong ba chữ này, quay đầu hỏi Giang Liễm: “Ngươi thì sao?”
Giang Liễm nhìn chằm chằm chữ viết xiêu vẹo trên giấy, ba chữ Chân Bất Liễu không thể coi là đẹp, hắn trầm mặc một lát mới đáp: “Giả Đắc.”
“Đắc…” Tiểu tướng sĩ viết hai chữ Giả Đắc bên cạnh Chân Bất Liễu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Hoài Ẩn: “Quên không hỏi, quê ngươi ở đâu? Cái này cũng phải nói.”
Nhan Hoài Ẩn rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Ninh Châu.”
Hoàng Hậu tiền triều đến từ Nhan thị ở Ninh Châu, nhưng vào năm Sùng Nguyên thứ 25, Minh Thắng Đế đã hạ lệnh tịch biên phủ, mười mấy năm qua đi, dần dần không còn mấy ai nghe tên của Nhan thị ở Ninh Châu nữa.
“Vậy còn ngươi?” Sau khi viết hai chữ Ninh Châu, tiểu binh quay ra nhìn Giang Liễm.
“Ninh Châu.”
“Ồ, các ngươi đều ở Ninh Châu này.” Hai người còn chưa nói gì, tiểu binh vóc người nhỏ bé đã vui vẻ cười nói: “Hóa ra là đồng hương, khó trách lại cùng nhau vào thành.”
Nhan Hoài Ẩn cũng nhìn Giang Liễm một cái, chỉ thấy hắn cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.
“Bây giờ có thể đi vào rồi, hôm nay là ngày chiêu mộ binh lính, chỉ cần các ngươi không đến quấy rầy phố Ngự ở bên kia là được.” Tiểu binh ghi tên của những người ở đây, hiếm khi gặp được hai người thú vị mà lại còn cùng quê nên mới nhiều lời thêm một câu.
Nhan Hoài Ẩn dẫn Giang Liễm đi theo đám đông vào trong thành Triều Hoa.
Ở ngoài thành Triều Hoa, dân chạy nạn tứ tán, thế mà vào đến con đường cái bên trong, tuy có hơi vắng vẻ nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, khác một trời một vực với cảnh bên ngoài thành.
Chỉ cần nhìn một cái là phân biệt được đâu là dân chạy nạn và đâu là bá tính trong thành, quả là khác như bên lở bên bồi của dòng sông.
Mà Nhan Hoài Ẩn dẫn theo Giang Liễm đi dạo dọc theo phố An Bình.
Y mua khá nhiều thứ trên đường, trông thực sự giống đang nghiêm túc dạo phố.
Giang Liễm đi bên cạnh y lại giống cây cung căng chặt.
Từ lúc bị Nhan Hoài Ẩn gọi dậy là hắn đã mơ hồ biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Theo lý thuyết, hắn ở thành Triều Hoa lâu như vậy, trải qua biết bao lần ly biệt, lần này chẳng qua cũng chỉ là nửa tháng bèo nước gặp nhau.
Nhưng Giang Liễm vẫn thấy trống rỗng trong lòng, đứa trẻ mười hai tuổi hiếm khi đối mặt với cảm xúc như vậy, chỉ có thể bất lực chờ đợi kết cục sắp đến.
Đến khi hai người đi qua cầu Hồng, tới con đường rộng nhất trong thành Triều Hoa.
Đường phố ở đây đương lúc sầm uất, ở giữa có hai làn đường, có một hàng dài là đội ngũ chiêu binh, phần lớn đều là dân chạy nạn cường tráng.
Mà bên cạnh là một đội ngũ khác, chỉ có vài người xếp hàng, hầu hết là những đứa trẻ gầy yếu.
Đi đầu hàng là một nam nhân sắc mặt u ám, mặc áo viên lĩnh màu đỏ, ống tay áo bó chặt, tay cầm một chiếc phất trần tua dài.
Ra là tuyển thái giám.
Mọi người xung quanh đều tránh hàng này như tránh rắn rết, như thể nhìn nhiều một cái là đôi mắt sẽ bị ô uế.
Sau lưng người nọ là cửa chính của lầu Phượng Hoàng, năm cửa đi vào đều sơn son thϊếp vàng, trên xà nhà chạm trổ hình rồng chầu phượng đón, trên ngói lưu ly phản chiếu tia nắng ban mai vàng rực.
Khiến người ta không nhịn được mà phải ngước nhìn.
Nhan Hoài Ẩn đưa tất cả đồ vật y đã mua cho Giang Liễm: “Ngươi cầm nó trước đi, ta đi làm cái này đã.”
Y nghĩ nghĩ lại nói: “Lát nữa ta sẽ trở lại.”
Giang Liễm không nhận.
Hắn ngước nhìn Nhan Hoài Ẩn, đôi mắt đen sẫm như có thể nuốt chửng cả ánh sáng.
Trên đường phố rộng lớn không có dù chỉ một ngọn gió, tuy không nói nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Nhan Hoài Ẩn thấy Giang Liễm không nhận, cuối cùng đành thở dài.
Y đặt đồ xuống cạnh chân Giang Liễm, vươn tay xoay nhẹ bả vai hắn về phía bắc.
Đội ngũ chiêu binh rất dài, hai người lại đứng gần đó, lúc này Giang Liễm bị Nhan Hoài Ẩn đẩy đẩy, nhìn như đang xếp hàng ở cuối của đội ngũ.
Nhan Hoài Ẩn đứng phía sau hắn, đôi tay đè bả vai Giang Liễm, Giang Liễm thấp hơn nên y phải khom người xuống.
Tựa như đang ôm đứa trẻ ấy trong ngực.
“Tên là giả, thuốc độc cũng là giả.” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo: “Ta nhìn thấy bố cáo dán trên cửa thành, lần chiêu binh này là để đi biên thùy Tây Nam, biên cảnh luôn là nơi tốt, trong lòng ngươi có thù hận, biên quan lại là nơi dễ lập công, rất tiện để trả thù.”
Vốn y muốn nói nơi y định đi không tốt, không muốn liên lụy đến hắn, nhưng thiếu niên do dự, cuối cùng không nói câu này ra.
Những lời tiếp theo được y nói ra trong tiếng thở dài, nhẹ nhàng lọt vào tai Giang Liễm: “Ngươi muốn nghĩ về ta thế nào thì tùy.”
Giây tiếp theo, Giang Liễm cảm nhận được bàn tay đang đè bả vai mình hơi động đậy.
Miệng hắn bị ép hé ra, ngay sau đó đầu lưỡi nếm được một vật gì đó ngòn ngọt.
“Lần này là kẹo thật, đi đi.”
Bả vai Giang Liễm bị đẩy nhẹ, sau đó hơi thở bao phủ phía sau hắn biến mất không còn dấu vết.
Một lúc lâu sau, đến khi vị ngọt trên đầu lưỡi không còn nữa, Giang Liễm mới hơi động đậy, hắn cúi đầu, chỉ thấy một tay nải cạnh chân.
Bên trong là vài bộ y phục, mấy lượng bạc vụn, một ít thức ăn và thuốc mỡ…
Có lẽ lúc mua đồ, thiếu niên cũng không biết tòng quân thì nên chuẩn bị cái gì nên mua mỗi thứ một ít, cất vào tay nải cho Giang Liễm.
Giang Liễm đứng nhìn tay nải một lúc lâu, mặc cho đội ngũ phía trước cách ngày càng xa. Hắn đứng lâu đến mức nam nhân xếp hàng đằng sau đã hơi nóng nảy: “Mẹ nó ngươi có đi không thì bảo? Không đi thì cút!”
Nam nhân mắng rất nhiều nhưng người trước mặt vẫn không nhúc nhích, vì thế càng mất kiên nhẫn. Khi hắn ta đang muốn đi vòng qua xem thằng nhãi này có bệnh gì không thì đã thấy hắn quay đầu lại.
Một đôi mắt đen thẫm, ánh nhìn chết lặng, sự phẫn nộ đè nén dưới đáy mắt như đóng băng.
Nam nhân bị ánh mắt lạnh lùng này liếc, nhất thời không nói nên lời.
Đến khi hắn ta phản ứng lại đã thấy đứa nhỏ rời khỏi đội ngũ chiêu binh, đi về phía đội ngũ ít người hơn.
Nhan Hoài Ẩn hoàn toàn không biết gì, đến khi y trở lại lều, trời còn chưa sáng.
Nhan Tụ Thanh và Lý Quế Tùng đã chuẩn bị xong, đứng ngoài lều đợi y.
Thấy Nhan Hoài Ẩn đến gần, Lý Quế Tùng vội vàng nói: “Công tử, đã chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta đi thôi.”
Nhan Hoài Ẩn gật đầu: “Được.”
Tuy y nói vậy nhưng vẫn đứng yên bên một cây tùng gần đó, y khom lưng nhặt cục đá lên ném về phía lùm cây, lập tức nghe thấy hai tiếng kêu.
Ngay sau đó, Hứa Chí và Trương Đông Phong ló mặt ra từ phía sau.
Hứa Chí tái cả mặt vì lạnh, cố kéo khóe miệng cứng ngắc lên, khó khăn lắm mới nở được ra một nụ cười khiến người ta không nỡ nhìn thẳng: “Chân huynh, ta đoán bây giờ huynh sẽ đi.”
Ngoài miệng thì nói Nhan Hoài Ẩn sẽ đi trong hai ngày này, nhưng thực tế hắn lại không dám chắc, thế nên đành canh chừng ở lều của y hai ngày hai đêm.
Có vẻ sự cố chấp được dùng không đúng chỗ.
Nhan Hoài Ẩn nhìn hai người trước mặt, thở dài một hơi, nghiêng đầu nói với Lý Quế Tùng: “Dẫn hai người bọn họ theo.”
Lý Quế Tùng suy nghĩ chốc lát, cúi đầu đáp: “Xe ngựa cũng đủ chở hai người Hứa tiên sinh.”
Hạc Vũ quân đã bị đại tướng quân khống chế, thêm hai người vô dụng này cũng chẳng thay đổi được sự thật sau khi tới nơi tiểu Thái tử sẽ bị giam lỏng.
Nhan Hoài Ẩn thấy mọi chuyện đều đã ổn thỏa bèn nói: “Đi thôi.”
Mấy người đi đến rừng đào cách đó mười dặm, Nhan Tụ Thanh được Nhan Hoài Ẩn ôm trong ngực, một lát sau như mới phản ứng lại, ghé vào bên tai Nhan Hoài Ẩn hỏi: “Ca ca, Giả ca ca đâu?”
Bước chân Nhan Hoài Ẩn hơi khựng lại, một lúc lâu sau y mới sờ đầu nàng.
“Cứ coi như hắn chưa từng đến đi.”