“Tỉnh?” Đường Mộng đưa chén thuốc đen ngòm cho Nhan Nghiễn: “Bị thương nặng như vậy, còn dám chạy loạn khắp nơi .”
Nhan Nghiễn xoa trán, anh đánh giá sai năng lực chịu đựng của thân thể Phong Ngâm Nhã, không nghĩ tới còn chưa đi xuống núi, thân thể vốn do thương thế quá nặng, đột nhiên té xỉu.
Nhan Nghiễn bưng lên chén thuốc, tận lực bỏ qua hương vị khó ngửi, uống một hơi cạn sạch: “Đây là đâu?”
“Thị trấn Mục Dã dưới núi Vong Tình.” Đường Mộng cười mỉm. “Uống nhanh như vậy, không sợ ta hạ độc ngươi?”
Nhan Nghiễn buông xuống chén thuốc: “Cô nếu muốn hạ độc, sẽ không chờ tới bây giờ.”
Đường Mộng nghe vậy nhất thời nản chí: “Ngươi trở nên không dễ chơi chút nào.”
Thời gian giữa trưa, tại quán trọ Phúc Lai, thị trấn Mục Dã.
Nhan Nghiễn vùi đầu chiến đấu với một đống đồ ăn, thói quen ăn gói dinh dưỡng đủ loại kiểu dáng lại ngẫu nhiên được nếm thử đồ ăn tươi cũng là lựa chọn không tồi.
Đường Mộng chán đến chết chống tay ngồi đối diện Nhan Nghiễn, đánh giá động tác hắn ăn cơm, cuối cùng đưa ra kết luận: Tốc độ ngày càng nhanh.
“Này! Ngươi nghe nói không?” Đại hán bàn bên cạnh nói. “Ngày hôm qua trên núi Vong Tình đột nhiên bốc cháy!”
(Đại hán ở đây là người đàn ông vạm vỡ, to lớn mình để nguyên chữ cho phù hợp bối cảnh giang hồ ^^)
“Đang êm đẹp sao lại cháy? Mấy ngày hôm trước vẫn còn mưa!” Một người khác kinh ngạc nói.
“Ai biết được! Ta nghe nói ngày hôm qua có người đứng ở chân núi hướng lên trên xem, mơ hồ thấy…..” Gã đè thấp thanh âm: “Bên trong ngọn lửa, giống như có người.”
“Chẳng lẽ là…… Giáo chủ tà giáo gì đó?” Một người khác mặt đầy sợ hãi. “Ta lúc trước nghe một ông lão nói, người chết nếu có nỗi oan khuất hoặc vướng bận, vẫn sẽ ở dương gian luẩn quẩn không đi.”
Đại hán cười nhạo: “Giữa ban ngày ban mặt, nơi nào có quỷ? Tám phần là có kẻ lang thang nào lợi dụng lúc vườn không nhà trống, đi vào kiếm chút rác rưởi.”
Đồng bạn của gã nói: “Trong đó đều là người chết, có kẻ lang thang nào cản đảm vậy sao?”
Đại hán đáp: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, ai biết được?”
Tên đồng bạn nói: “Ta chợt nhớ ra rồi, nghe nói thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang bảy ngày sau đại hôn, phát anh hùng thϊếp mời võ lâm đồng đạo dự lễ.”
Đại hán ngạc nhiên nói: “Đại hôn sao lại phát thϊếp anh hùng ?”
Đồng bạn nói: “Nghe nói muốn nhân cơ hội này xử lý dư nghiệt Thiên Ngục.”
Đại hán nói: “Người Thiên Ngục giáo không phải đều chết hết sao?”
Đồng bạn đắc ý: “Đó là giải thích đối với người ngoài, thằng cháu của mẹ chồng cô ba của con gái cậu của vợ ta là Võ Lâm minh đệ tử, hắn mấy ngày trước tới nhà ta làm khách, uống rượu nhiều, nói lỡ miệng.” Ghé sát vào đại hán thì thầm: “Còn có, Tả Hữu hộ pháp cùng ba đường chủ Thiên Ngục giáo bị giam giữ trong địa lao Ngự Kiếm sơn trang.”
(Đoạn này nguyên văn là 我婆娘的舅舅的女儿的三姑妈的婆婆的小儿子 = ngã bà nương đích cữu cữu đích tam cô mụ đích bà bà đích tiểu nhi tử, sau khi bỏ chữ đích và thêm vào của thì dịch ngược ra thì được như trên, nếu mình để xưng hô cổ trang thì đọc k ai hiểu nổi, nên đành phải vik ngắn gọn theo kiểu hiện đại >