Sáng sớm Phùng Hi tỉnh dậy trong trạng thái vô cùng bực bội, cô lại mơ thấy giấc mơ đó rồi, giấc mơ mà cô mất hết tất cả, không còn gì trong tay, lạc lõng đứng trong một không gian tối, mỗi lần mơ thấy giấc mơ này thì luôn có điều bất ngờ xảy ra, cô ghét cái cảm giác ấy nó làm cho cô cảm thấy mất thế chủ động, vì vậy mà cô cảm thấy bực bội.
Rời giường cô bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cô bước vào phòng thay đồ, chọn cho mình một bộ vest màu xanh pastel, khoác thêm bên ngoài một cái áo khoác blazer sau đó ra khỏi nhà. Vào văn phòng cô thấy một hộp đồ ăn được đặt ngay ngắn trên bàn, hẳn là thư ký chuẩn bị cho cô như mọi khi.
Sau khi ăn xong cô xử lí công việc mà mình cần làm, đọc báo cáo tài chính, xem xét,phê duyệt dự án quan trọng..., khi cô làm gần xong hết mọi thứ thì cũng đã bốn giờ chiều. Nhìn đồng hồ cô thở dài rồi lại lấy điện thoại ra đặt cho bản thân một hộp cơm rồi lại tiếp tục làm việc cho đến khi tan làm.
Tan làm là thời gian mà mọi người kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi nhưng với Phùng Hi thì không, Phùng Hi xuống bãi đỗ xe, tìm thấy xe của mình cô mở cửa bước lên. Cô lái xe ra khỏi công ty hướng thẳng đến phố đèn đỏ.
Sau khi đã đổ xe cô đi đến một cửa hàng mang tên "Peach pub", như bao cửa hàng ở đây bảng hiệu của quán cũng treo đầy đèn nhấp nháy màu đỏ sặc sỡ, các ô cửa kính là những cô gái trẻ mặc bikini khoe thân thể đang tạo dáng mời chào khách hàng, quyến rũ cực kì. Phùng Hi mở cửa bước vào bên trong, khi thấy cô, các cô đào cúi chào rồi lại tiếp tục công việc.
Phùng Hi càng đi sâu vào trong quán thì những tiếng ái muội càng nhiều, chính xác hơn thì đó là tiếng rêи ɾỉ phát ra từ các căn phòng bao bên trong quán. Cô cứ đi như thể đã quen với môi trường này từ lâu, đi mãi cho đến khi dừng lại ở cánh cửa gỗ ở cuối hành lang. Cánh cửa này khác hoàn toàn so với các cánh cửa của các phòng bao trong quán, cánh cửa được làm từ gỗ mun, biển số phòng thì được làm bằng bạc nổi bậc trên nền gỗ đen.
Phùng Hi nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa bước vào. Vừa mở cửa mùi pheromone nồng đậm xộc thẳng lên mũi làm cô nhăn mặt, khi thấy có người bước vào, người đàn ông đang ân ái với một chàng trai thanh tú hơi khựng lại, khi nhìn thấy rõ là Phùng Hi thì hắn ta lại tiếp tục nhấp hông.
Hắn chính là người mà đã ngủ chung một giường tại khách sạn với Phùng Hi ngày hôm qua, hắn tên là Trần Khải. Hắn là một người đàn ông anh tuấn nhưng nhìn rất đểu, môi mỏng, mũi cao cùng với một đôi mày kiếm, đôi mắt sáng nhưng bây giờ đang nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, tuy nhìn đểu nhưng không thể phủ nhận hắn rất đẹp trai. Phùng Hi ngồi đối diện hắn, nhìn hắn đang hung hăng xỏ xiên bên trong cậu trai thanh tú, theo mỗi cú nhấp là tiếng rêи ɾỉ ngọt nị của chàng trai, hình như vì kɧoáı ©ảʍ nên chàng trai thanh tú kia vẫn chưa phát giác ra đang có người nhìn chằm chằm mình.
Từ khi Phùng Hi bước vào phòng Trần Khải càng trở nên hưng phấn hơn, hắn hết hôn rồi đến liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú chàng trai, từng cú nhấp cứ nhấp mạnh vào điểm nhạy cảm làm chàng trai sướиɠ rơn người, không khép nỗi miệng mà rên hừ hừ... Phùng Hi cứ ngồi đó non một tiếng thì hai người kia mới xong chuyện.
Khi thấy hai người sắp làm tiếp thì Phùng Hi mới lên tiếng:
-" Tới đây ngưng đi, đừng làm nữa. "
Khi nghe thấy tiếng nói chàng trai thanh tú giật mình, rúc vào người Trần Khải, e dè nhìn về Phùng Hi.
Trần Khải nhìn người trong lòng cười cười, khi hắn cười lên thì trông càng đểu, cầm lòng không đậu hắn hướng mắt về nhìn Phùng Hi nói một câu: " Một lần nữa thôi "
-" Đéo " Phùng Hi trả lời.
Hắn lại cười khà khà, tay vẫn mân mê mông người trong lòng, giọng ngả ngớn hỏi Phùng Hi đến đây làm gì.
-" Việc tôi giao cậu làm xong chưa? "
-" Hở việc gì ấy nhỉ? ". Trần Khải cười cười bộ dáng cà lơ phất phơ hỏi lại Phùng Hi. Cô trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng không đùa nữa nói: "Rồi, để dưới tầng hầm ấy, đi đi đừng cản trở việc tốt của tôi."
Phùng Hi liếc mắt nhìn hắn thì thấy hắn lại bắt đầu làm " chuyện tốt ", cô chả buồn nhìn lại nữa hướng thẳng cánh cửa khuất sâu trong phòng mà đi.
Khi xuống đến hầm cô lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, cô nhăn mặt chán ghét nhưng vẫn đi vào căn phòng phát ra âm thanh đó.
Mở cánh cửa ra hình ảnh đập vào mắt cô là một người đàn ông trung niên đang bị năm người đàn ông khác đ* ná thở. Ông ta thấy cánh cửa mở ra, ông ta vùng khỏi cánh tay của gã đang nắm lấy ông hòng muốn chạy ra khỏi phòng, chưa kịp chạy thì ông ta đã bị bắt lại.
Nhìn thấy Phùng Hi, ông ta lấy hết sức ngẩng cao đầu nói:
-" Cứuuu..ư...cứ...u tôi vớ..i...aaa hức....áa....hưmmm..."
Phùng Hi nhìn ông ta bằng một ánh mắt lạnh băng rồi nói: " Làm tốt lắm, tiếp tục phát huy, cứ làm thoả thích đừng để ông ta chết là được." Nói xong Phùng Hi xoay người bỏ đi để lại cho người đàn ông sự tuyệt vọng vô bờ.