Triệu ca có chút sợ hãi, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Trấn Đình đi theo thôn dân xuống núi, người này lớn lên như nguời nổi tiếng trên tivi hơn nữa cách ăn nói không giống những người trong thôn
Triệu ca vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, cảm thấy bản thân cũng coi như có mắt nhìn người, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra xuất thân Hứa Trấn Đình không tầm thường
Thật ra ngày xưa Hứa Trấn Đình cũng đi theo người trong thôn lại đây xem nhưng không mua người nên không ai biết đến hắn, người khác nhìn vào cứ tưởng là một lão đại nào đó ghé qua.
“Đây là đàn ông.” Triệu ca chần chờ mở miệng.
Giọng điệu Hứa Trấn Đình lãnh đạm: “Bao nhiêu tiền?”
Triệu ca thấy Hứa Trấn Đình thật sự có ý định mua, trong lòng vui vẻ, lập tức ra giá, thuận miệng khen hắn lớn lên đẹp như minh tinh.
Hứa Trấn Đình không để ý, tùy ý móc từ trong túi một xấp tiền, nhét vào trong tay Triệu ca, cũng không thèm nhờ Triệu ca, trực tiếp tiến đến kéo người ra ngoài
Trên xe vẫn còn vô số nạn chưa chưa có người mua, những nữ nhân khóc sướt mướt vừa nhìn thấy nam nhân này thì tức khắc im bặt, nháy mắt trở nên ngây người, trong mắt mang theo sự chờ đợi.
Hóng mãi thì cuối cùng trơ mắt nhìn Hứa Trấn Đình đi thẳng đến nơi của nam nhân kia, bắt lấy kéo ra ngoài
“Ưm ưm………” Ôn Ngôn giãy giụa không chịu, nhưng sức lực cậu căn bản không thể ngăn cản được.
Thôn dân đậu xe bên ngoài, nhìn thấy Hứa Trấn Đình mang theo người phía sau liền giật mình há hốc.
“Trấn Đình, có phải nhìn nhầm rồi không, đó là đàn ông.”
“Đúng vậy, tuy người này cũng khá đẹp, nhưng cậu cũng không đến mức phải chọn một thằng đàn ông chứ.”
“Trấn Đình, cậu nên nghe theo trưởng bối đi, đến nhìn thử mấy nữ nhân kia, lỡ may có ả nào đó vừa ý cậu hơn thì sao.”
Những lời nói của thôn dân đối với Hứa Trấn Đình như đàn gảy tai trâu, một chữ cũng không lọt vào tai hắn, con ngươi đen nhánh không thấy đáy của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Ngôn, nhếch môi cười cười: “Không cần, tôi thích hắn.”
Những người xung quanh hai mắt nhìn nhau, có lẽ tên nam nhân đẹp như minh tinh này thật sự có thể tiếp thu chuyện đồng tính.
Nghe hắn nói, Ôn Ngôn trợn trừng mắt, không dám tin mà nhìn Hứa Trấn Đình.
Hứa Trấn Đình ăn mặc một chiếc áo màu đen ngắn tay đơn giản, phía dưới là chiếc quần thun thể thao, từng đường cơ bắp chắc khoẻ lộ rõ sau lớp áo mỏng manh, thoạt nhìn có vẻ là người thường xuyên tập luyện.
Hắn bình tĩnh nhìn Ôn Ngôn đang tỏ ra vô hại, không biết sao hắn phát hiện ánh mắt Ôn Ngôn như đang đánh giá hắn, thậm chí còn nhiễm một tia sợ hãi.
Hứa Trấn Đình bỗng nhiên cười một cái, không đợi Ôn Ngôn phản ứng lại, liền chặn ngang bế người lên, sải bước vào trong thôn
“Ưm ưm………” Ôn Ngôn hoảng loạn vặn vẹo trên người hắn, cậu vốn là đàn ông mà lại bị một thằng đàn ông khác ôm kiểu công chúa, gương mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng
“Nếu còn tiếp tục lộn xộn, tôi sẽ trực tiếp đè em ra cᏂị©Ꮒ tại chỗ!” Giọng nói trầm thấp vang bên tai cậu, mang theo chút cảnh cáo.
Ôn Ngôn bị hắn gắt gao giam trong ngực, có thể dễ dàng nhìn thấy biểu tình cười như không cười của hắn.
Thoáng chốc tim đập nhanh……
Nhưng đáng chú ý hơn, Ôn Ngôn cảm giác được cánh tay của Hứa Trấn Đình hạ xuống, sau đó một thứ cứng rắn chọc lên cặp mông mềm mại của cậu.
Ngay từ đầu Ôn Ngôn còn không biết đó là cái gì, nhưng rất nhanh đã nhận ra, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch
Thiếu niên vừa mới tốt nghiệp cao trung lại đυ.ng phải loại tình huống này thì đương nhiên cực kì sợ hãi
Tâm hồn trong sáng sắp bị nhuốm bẩn hiện tại vẫn đang dùng ánh mắt mang sợ hãi cùng giận dữ nhìn chằm chằm hắn.
Thấy Ôn Ngôn không còn giãy giụa, Hứa Trấn Đình tiếp tục đi vào thôn.
Thật ra Hứa Trấn Đình không sợ Ôn Ngôn giãy giũa chạy thoát, mà là sợ bản thân không khống chế được du͙© vọиɠ trực tiếp đè thiếu niên vừa mới tốt nghiệp cao trung ra cᏂị©Ꮒ.
Mới đầu, hắn cũng có ý định như thế.
Nhưng đương nhiên không thể làm vậy được đâu, hắn không muốn doạ cậu sớm quá.
Nằm trên giường mềm mại, Ôn Ngôn không rảnh đi đánh giá hoàn cảnh xung quanh, dây thừng cùng băng dán trên miệng được tháo xuống, nhưng người mua hắn vẫn đứng ở mép giường, thong thả ung dung mà cởϊ qυầи áo.
Tức khắc l*иg ngực rộng lớn, cơ bụng tám múi đầy hoàn mỹ bại lộ không sót chút gì.
Khuôn mặt lạnh lùng mang theo sự nhạt nhẽo không có ý cười, nhan sắc kinh điển như người nổi tiếng trên TV không biết đã khiến bao nhiêu cô gái đổ gục hiện lên trước mắt cậu.
Nhưng Ôn Ngôn hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức.
Cậu nỗ lực làm bản thân bình tĩnh, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Tôi vô tình bị bắt cóc đến đây, anh thả tôi đi rồi sau này tôi sẽ đưa hết số tiền mà tôi có cho anh được không?”