Sau khi vào đấu trường, sau khi Lạc Á giúp Lục Trì nộp giấy đăng ký, có thể bốc thăm ngay lập tức, lần này, trong lòng Lục Trì thầm nghĩ có thể rút được con số đầu tiên thì tốt, sau đó quả nhiên rút được số của đợt thi đấu đầu tiên, hắn hình như đột nhiên hiểu được các dùng của thiên phú may mắn.
Không lâu sau, đợt thi đấu đầu tiên bắt đầu, Lục Trì chỉ cần năm phút đã đã có thể phân thắng bại.
Do tranh cãi xung quanh Lục Trì trong khoảng thời gian này rất lớn, cho nên rất nhiều phóng viên đều đợi Lục Trì để phỏng vấn hắn, nhưng vì có hàng chục đấu trường trong cuộc thi, nên cuối cùng khi họ tìm thấy đấu trường của Lục Trì, hắn đã biến mất từ lâu, cuối cùng họ phải hỏi trọng tài mới biết trận đấu đã kết thúc, Lục Trì đã rời đi, còn những phóng viên này thậm chí còn không kịp bật máy ảnh lên...
Không đợi được Lục Trì, đám phóng viên không từ bỏ đột nhiên phát hiện Lạc Á, sau đó vội vàng vây quanh nàng, nói không ngừng vì muốn lấy chút tin tức có thể viết báo từ người đại diện của Lục Trì, Lạc Á cũng tới tìm Lục Trì: “..."
Thấy Lục Trì thi đấu quá nhanh quá nhanh, Lạc Á muốn đưa hắn đến gặp một số đồng nghiệp, để họ có thể hợp tác trong trận bán kết, nhưng Lục Trì đã dẫn A Hùng trốn khỏi đấu trường từ lâu, họ đang đứng giữa đám đông xem lễ diễu hành.
Lúc này, lễ diễu hành vừa mới bắt đầu, đội danh dự dẫn đầu đi tới cạnh Lục Trì, theo sau là một đoàn gồm sáu chiếc xe thiết giáp hạng nặng, hai người đi trước mở đường, người đứng ở chính giữa là Hoàng đế bệ hạ, hắn đang mỉm cười vẫy tay chào người xem, phía sau có ba chiếc xe bọc thép bảo vệ.
Xe thiết giáp đi qua chỗ nào, khắp nơi vang lên tiếng reo hò đinh tai nhức óc, tiếng hoan hô lan ra như sóng, mọi người vô cùng phấn khích, những người xung quanh liều mạng chen vào, để có thể nhìn rõ bệ hạ hơn, nhưng bên trong đã chật kín người, hàng rào bảo vệ sắp ngã, nếu không phải cảnh sát vũ trang giữ gìn trật tự, một số người quá khích đã trèo qua lan can, chạy đến gần xe bọc thép để bái kiến vị Hoàng Đế bệ hạ tôn quý của mình ở cự ly gần.
Lục Trì và A Hùng bốn ở giữa đám đông, nhưng họ không thể chịu đựng được nữa, nên họ đi ngược ra ngoài, cố gắng thoát ra ngoài để hít thở không khí, nhưng vì quá nhiều người chen vào, Lục Trì và A Hùng vốn đang nắm tay nhau cứ như vậy bị đám đông ngăn cách.
Lục Trì gọi A Hùng, nhưng giọng nói của hắn hoàn toàn bị át đi bởi những tiếng ồn ào xung quanh, hắn chỉ còn cách chỉ vào một cái cây lớn bên đường, ra hiệu cho A Hùng gặp nhau dưới gốc cây, nhưng hắn không biết rằng A Hùng có nhìn thấy rõ ràng động tác của hắn giữa dòng người hay không.
Một lúc sau, Lục Trì mới có thể chen ra từ trong đám đông, đi dưới tán cây, sau đó nhìn qua, không hề bóng dáng của A Hùng, hắn leo “bặp bặp bặp”lên trên cây, muốn đứng cao hơn để nhìn rõ hơn.
Lúc này, sau khi thấy đội hình xe bọc thép phục vụ diễu hành qua, ngay phía sau là đội cơ giáp, nhìn qua có khoảng vài chục chiếc, không sai, là loại cơ giáp cực lớn tương tự như Gundam, nhưng không bay trên trời, mà là đang bước đi đồng đều đi về phía bên này, mỗi chiếc phải cao mười mấy mét, hước, trọng lượng đương nhiên không cần phải nói, khi chúng cùng bước, kéo theo cộng hưởng như trận động đất nhỏ, nếu Lục Trì không dùng một tay giữ chặt thân cây, cho dù đứng ở trên đó, hắn cũng sẽ rơi xuống.
Không chỉ có Lục Trì bị ảnh hưởng bởi cộng hưởng.
Cách đó không xa, trên ban công của một tòa nhà cao tầng, vài đứa trẻ đang nằm sấp xem duyệt binh, chúng ta phấn khích đến mức chen chúc nhau, thấy đội cơ giáp xuất hiện còn kích động tới mức nhảy cẫng lên.
Sau đó lan can của ban công có lẽ đã hư hỏng từ lâu, trong lúc bọn trẻ trêu đùa va chạm nhau cộng thêm cộng hưởng từ đội cơ giáp, lan can gãy từ giữa, đột nhiên hở một lỗ lớn, sau đó là toàn bộ lan can đã đi nghiêng ra ngoài.
Ba đứa trẻ vốn đang dựa lan can, phía sau lại bị ép chặt, căn bản không kịp phản ứng, tốc độ rơi khỏi ban công còn nhanh hơn cả tốc độ lan can gãy, chỉ là tiếng la hét của chúng cũng bị át trong tiếng reo hò, người nghe được rất ít.
Trong nháy mắt, Lục Trì không giấu giếm thực lực nữa, "vù" một tiếng bay tới, hai tay đỡ hai đứa trẻ rơi xuống trước, nhưng lúc này còn đứa trẻ thứ ba vì tóm lấy lan can, thời gian rơi xuống chậm hơn ba giây so với hai đứa trẻ phía trước, nhưng Lục Trì không còn tay để đỡ nó nữa.
Ngay khi hắn đang nghĩ làm thế nào để cứu đứa trẻ thứ ba, một bóng người quen thuộc lướt qua trước mắt hắn, đôi cánh lớn màu trắng nửa trong suốt có hoa văn màu tím vỗ thật nhanh, đứa trẻ đang rơi xuống rơi xuống đất một cách tự do lao vào lòng A Hùng, Lục Trì thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi hắn định nói chuyện với A Hùng, hắn lại nghe thấy tiếng lan can bị gãy từ phía trên, thì hắn thấy lan can đã gãy hoàn toàn tách khỏi ban công, đang rơi xuống đầu họ, khiến đồng tử Lục Trì co lại ngay lập tức.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Trì lật người bay lên phía trên A Hùng, đối mặt với lan can đang rơi xuống, như thế dù lan can có rơi xuống cũng sẽ chỉ đập vào lưng hắn, với sự tự tin của Lục Trì đối với cơ thể của mình, hắn bị đập một cái, chỉ cần không phải chỗ hiểm, nhiều nhất chỉ là vết thương nhẹ, cho dù là trọng thương, về sau uống một lọ đặc dược trị liệu cũng không sao.
Thế nhưng lan can dự kiến không rơi xuống như dự kiến, một bóng đen xẹt qua đỉnh đầu, "Ầm" một tiếng thật lớn, lan can va vào bức tường bên cạnh, lập tức vỡ vụn thành một đống.
Lục Trì vừa ngẩng đầu, thì thấy cỗ cơ giáp màu đen dẫn đầu đoàn cơ giáp không biết từ lúc nào xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chính là tên một đám lúc nãy đấm bay lan can đang rơi xuống.
Lục Trì còn chưa kịp tỉnh lại sau cơn choáng váng, đã thấy tay cỗ cơ giáp đổi hướng, nhẹ nhàng đỡ A Hùng đang ôm đứa trẻ lên, rõ ràng là một cỗ máy kim loại lạnh lẽo, nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Lục Trì: ???
A Hùng: ???
... A Hùng lúc này cũng ngơ, hắn cũng ngạc nhiên trước cỗ cơ giáp màu đen, nhất thời quên mất động tác, chỉ ngây ngốc đứng trong lòng bàn tay cơ giáp, thậm chí còn quên mất thu lại đôi cánh xinh đẹp.
...
Vài phút sau, cha mẹ của những đứa trẻ tìm đến, sau khi biết rằng những đứa trẻ được Lục Trì và A Hùng cứu, họ lập tức cảm ơn rất nhiều, chỉ thiếu suýt nữa thì quỳ xuống, họ nhất quyết đòi xin thông tin liên lạc với Lục Trì và A Hùng, tỏ ý về sẽ cảm tạ họ sau.
Lục Trì đang bận từ chối tấm lòng tốt của cha mẹ bọn trẻ, phía bên kia trên một cỗ cơ giáp màu đen có người đi xuống, là một t người đàn ông trưởng thành mặc quân phục, anh tuấn, nhưng khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ nhìn thẳng.
Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt A Hùng, đầu tiên là chào A Hùng, rồi nói: "Vừa rồi cảm ơn rất nhiều vì đã cứu bọn trẻ bất chấp nguy hiểm của bản thân, bảo vệ con dân Đế quốc không bị tổn hại là trách nhiệm của quân nhân chúng tôi, có thể lúc nãy lại làm phiền ngươi, rất xin lỗi."
A Hùng vẻ mặt khó hiểu: "..." không hiểu ~ Đối phương cau mày, có phải bọn họ phát hiện thân phận của mình rồi? Tiêu rồi! Nhất định vì lúc nãy quá vội vàng để lộ ra đôi cánh, cho nên đã bị lộ ~
Thấy A Hùng không nói chuyện được, mà chỉ cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, người đàn ông bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, ta làm ngươi sợ à? Ngại quá, ngày thường ta nghiêm túc quen rồi. Cái này.. có tiện kết bạn không?"
Người đàn ông kéo giao diện thêm bạn trên quang não ra, đưa ra trước mặt A Hùng, khó xử nói: “Mặc dù hơi đường đột, nhưng nếu có thể, ta muốn mời ngươi một bữa…tất nhiên là lúc ngươi thấy tiện."
A Hùng: (o゜▽゜)o☆[BINGO!]
Câu này ta biết! Tuy không hiểu hắn nói gì, nhưng Lục Trì đã dạy ta cách thêm bạn bè!
Sau đó, sau khi Lục Trì đối phó xong cha mẹ của bọn trẻ, vừa quay đầu hắn thấy A Hùng và người đàn ông mặc quân phục đã kết bạn với nhau, ngay khi họ quay lại, Lục Trì: ?!
Lục Trì cũng là người xuất thân từ quân đội, nhìn thấy trên vai và chỗ ngực gần như kín toàn huân chương, hắn đã lờ mờ đoán ra thân phận của người này, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Xin chào, xin hỏi ngài là?"
Đối mặt Lục Trì, chút dịu dàng hiếm có trên mặt hắn trở nên nghiêm túc, chỉ gật đầu, sau đó nói với giọng điệu khen ngợi của cấp trên dành cho cấp dưới: "Vừa rồi ngươi làm rất tốt."
Nói xong, người đàn ông lại quay sang A Hùng, giọng điệu liền chuyển từ cứng rắn sang chế độ dịu dàng, nói: "Ta phải tiếp tục lễ diễu hành, về sẽ liên lạc sau."
Người đàn ông vừa nói vừa quay người đi về phía cỗ cơ giáp màu đen, trước khi lên, hắn còn quay đầu nhìn A Hùng một cái, trong mắt lộ ra một tia vẻ không nỡ.
Theo bản năng của động vật giống đực, gân xanh trên trán Lục Trì tự dưng giật giật, cảm giác người này có tính uy hϊếp.
Sau khi người đàn ông lên cơ giáp quay trở lại đội ngũ diễu hành, Lục Trì lại ôm A Hùng trèo lên cây, hai người dựa vào ngọn cây tiếp tục xem diễu hành, ở đây không chỉ có tầm nhìn tốt, còn không cần chen nhau như sủi cảo, thậm chí còn có thể dính lấy nhau một cách thân mật, đúng là vị trí VIP.
A Hùng lo lắng nói: "Lục Trì, lúc nãy chúng ta cứu bọn trẻ đều bay, ngươi vẫn ổn, ta không những bay mà còn để lộ đôi cánh của mình, ta từng quan sát qua dị ma ở Dị Ma giới, họ không có cánh, cũng không biết bay, dị ma lúc nãy có phải thấy ta rất khả nghi, mới tới tìm ta không?"
Lục Trì: "...Không sao, đừng lo lắng, xem thế nào rồi tính."
Có nên nói A Hùng nhà hắn quá đơn giản không? Người đàn ông mặc quân phục vừa rồi rõ ràng là đến đây để tiếp cận A Hùng, chứ không phải để gây sự.
Hai tay Lục Trì ôm eo A Hùng, dùng quang não của chính mình lướt Internet, bởi vì ở đây có quá nhiều người, tốc độ Internet cũng rất chậm, sau khi tải một lúc, ảnh trên trang web mới xuất hiện, nhìn người trên tấm ảnh có khuôn mặt giống hệt người đàn ông vừa rồi, Lục Trì không khỏi trầm ngâm - thật trùng hợp, người đàn ông đó chính là nguyên soái đại nhân- Liêu Bác Phong mà Hạ Tấn Bá nói đến.