Đường An Phù nhìn gương mặt không có khuyết điểm ở trong gương, mắt hạnh má đào, mũi cao đôi môi đầy đặn, đôi mắt phượng che giấu vẻ đẹp tươi sáng không nói nên lời, nghĩ lại mình mới được mười sáu tuổi, Đường An Phù vui vẻ không muốn làm gì cả, chỉ ngây ngô ngồi nhìn mình trong gương và cười.
Nguyên Nhụy Nương ở sau bình phong chờ một lúc lâu, thật sự không còn kiên nhẫn, đi vào thì nhìn thấy Đường An Phù vẫn chưa thay y phục, còn ngồi nhìn gương cười ngây ngô, không khỏi tự mình ra tay, đổi y phục cho nàng rồi búi kiểu tóc đơn giản, xứng với cây trâm rồi đi ra ngoài cửa.
Dù sao Đường An Phù cũng rất đẹp nên tùy tiện lăn lộn như thế nào cũng đẹp, cho nên nàng cũng không để ý đến trang phục, tùy tiện, hấp tấp giống như mặt trời nhỏ vào tháng bảy.
Nguyên Nhụy kéo Đường An Phù ra khỏi phòng, Đường An Phù giống như tiểu hài tử đi vào nhầm khung cảnh trong mơ nên tò mò nhìn cảnh vật xung quanh mình.
Nơi này là bá phủ Thừa Ân, lại nói tiếp, Đường An Phù cũng không thực sự ở trong viện mấy năm, nhưng lúc này nhìn xung quanh đều cảm thấy quen thuộc, trong lòng tràn đầy sự vui mừng sung sướиɠ.
Chính viện bá phủ Thừa Ân có cấu tạo bốn viện lớn, nhà chính ở phía nam, phía đông bốn gian phòng và phía tây cũng có bốn gian phòng, một vòng hành lang uốn cong gấp khúc, ở giữa có cái sân không lớn cũng không nhỏ, trong viện có hai loại cây ăn quả, một cây đào và một cây táo, đến mùa hoa nở thì sẽ thu hút rất nhiều chim chóc đến đây, vì thế sau khi cây đơm hoa kết trái, mẫu thân Đường An Phù Tạ thị sẽ bọc một cái túi vào từng quả tránh cho chim ăn hết.
Đường An Phù đi ra từ hành lang gấp khúc ở phía tây, sau khi đi qua sân giữa, nhìn thấy một bóng dáng khiến cho đôi mắt nàng nóng lên, chỉ thấy ca ca Đường An Kiệt của nàng giơ một hàng mây tre lên cao, chịu phạt đứng tấn, khuôn mặt hắn đã đỏ lên từ lâu, mồ hôi cũng chảy đầy mặt.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Cơ thể Đường An Kiệt lắc lư và chật vật, hắn vẫn chú ý đến muội muội đang đứng dưới hành lang nhìn hắn đang chịu phạt, hắn không khỏi cảm thấy mất mặt mà tức giận hét lên với Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương.
Nguyên Nhụy Nương thường xuyên ra vào Đường gia nên đã quá quen với chuyện này, nàng ấy lè lưỡi với Đường An Kiệt và muốn lôi kéo Đường An Phù đi nhưng dưới chân Đường An Phù giống như đã mọc rễ, cho dù Nguyên Nhụy Nương có kéo như thế nào thì nàng cũng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Đường An Kiệt đang đứng tấn ở trong sân, còn có phía sau Đường An Kiệt là phu nhân Tạ thị Thừa Ân bá như kim đao đại mã, sắc mặt thâm trầm ngồi ở trước sảnh chính.