Ngô Gia Có Phúc

Chương 4

Lại một đường sấm mang theo tia chớp đánh xuống, khiến gương mặt những người ở đó lúc tối lúc sáng.

Bùi Cảnh quỳ trước chậu than, ngơ ngác nhìn nam nhân thần bí kia từng bước tới gần, ánh mắt u ám trầm mặc, nhìn chằm chằm vào quan tài và bàn thờ phía sau Bùi Cảnh.

Điệu bộ này không biết là tới để trả thù hay để đốt hương nữa.

Đường Bích Như thấy Bùi Cảnh không nói lời nào, tưởng rằng người đó là khách, hiện giờ nữ chủ nhân của Hầu phủ cũng đã chết, nàng ta đương nhiên phải thay thế vị trí nữ chủ nhân, tiến lên hành lễ với nam tử kia rồi nói:

“Vị khách này tới để tiễn tỷ tỷ đi đoạn đường cuối sao? Mời theo ta... A… Phụt–!”

Đường Bích Như đi đến vừa nói chuyện vừa mời khách, ai ngờ nàng ta còn chưa nói xong, chợt cảm thấy ánh sáng bén nhọn lóe ngang trước mắt, trên cổ lướt qua một đợt khí lạnh, sau đó máu tươi phun ra tung tóe.

Ngay cả giãy giụa cũng chưa kịp, Đường Bích Như cứ thế trừng hai mắt ngã xuống trong vũng máu, không chút nguyên do hay báo trước mà chết.

Sấm sét quét qua, trong không khí tràn ngập tĩnh mịch. Kẻ gϊếŧ người mang gương mặt vô tình, dáng vẻ đầy tàn bạo, tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục âm u, khiến kẻ khác sợ hãi.

Biến cố này phát sinh quá nhanh, cho nên đến sau khi máu ở dưới thân Đường Bích Như tràn ra mới có người một nữ nhân nhát gan phát lên tiếng thét chói tai—

Trong ngoài linh đường loạn thành một đống.

Bùi Cảnh trợn mắt há mồm nhìn biến cố trước mặt, không biết nên tỏ ra phẫn nộ hay bi thương trước.

Đoàn người ở ngoài dường như là sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai bên trong Hầu phủ nên vội xông vào cửa, đa số những người ở trong linh đường đều nhận ra người đứng đầu kia, là Khang vương Tề Chiêu.

Chỉ thấy Khang vương nhìn nữ nhân nằm trong vũng máu, lại nhìn thanh kiếm trong tay sát tinh, tiến lên đoạt lấy thanh kiếm rồi kinh hãi hô lên:

“Hoàng thúc, sao người vừa tỉnh lại lập tức đi gϊếŧ người vậy. Người đâu, mau đưa hoàng thúc trở về!”

Vài vị ở phía sau Khang vương cũng đều là những gương mặt quen thuộc. Không phải hoàng tử thì cũng là công tử thế gia, tóm lại ai cũng là những vị khách không dễ đắc tội.

Cho dù trước linh đường có người chết nhưng lại không một ai dám bước lên trách tội kẻ vừa gϊếŧ người kia.

Vài vị hoàng tử, thế tử nọ ôm lấy người mặt không chút thay đổi, người sát tinh kia đi ra ngoài, giống như nhàn hạ tản bộ trong sân vắng, hái một nhành hoa rồi rời đi. Lúc này Khang vương Tề Chiêu mới bước đến vỗ vai Bùi Cảnh, nói:

“Biểu huynh nén bi thương.” Tuy rằng là bà con xa tận chân trời, xưa nay cũng không xưng hô như vậy, nhưng thời điểm hiện tại Khang vương cảm thấy vẫn nên dùng chút quan hệ thân thích này mà nói để có thêm chút cảm tình.

Bùi Cảnh ôm cái xác đã lạnh đi của Đường Bích Như, khàn khàn hỏi Khang vương:

“Vì sao hắn lại gϊếŧ thê tử của ta?”

Khang vương bất lực thở dài:

“Hoàng thúc luyện công tẩu hỏa nhập ma, lần này mới từ Lĩnh Nam quay về kinh, vốn dĩ muốn dẫn người hồi cung, ai ngờ đi qua trước cửa phủ của huynh, người nhìn thấy ngoài phủ treo đèn l*иg trắng liền bảo muốn vào tế bái cố nhân, bọn ta cũng thật hồ đồ, vậy mà quên mất người với quý phủ vốn không quen biết, nói gì đến tế bái cố nhân, quả nhiên vừa nãy người đã phát bệnh rồi.”

“Việc này Bùi hầu yên tâm, chỗ phụ hoàng chắc chắn sẽ trả công đạo lại cho huynh.”

Sau khi Khang vương nói xong, nhìn lướt qua bàn thờ của hầu phủ An Định, chắp tay vái chào bài vị của phu nhân An Định hầu Đường An Phù, phân phó người bên cạnh gửi tiền biếu, đặt đồ cúng bái ở hai bên bàn thờ.

Cuối cùng liếc sang Bùi Cảnh đang ôm trắc phu nhân đã chết ở trong ngực, sau khi thầm mắng một câu nghiệp chướng, ho khan mà rời khỏi hầu phủ An Định.

Đều là hoàng tôn thiên tử, dĩ nhiên không ai dám ngăn cản.

Cũng không phải hắn máu lạnh vô tình ỷ thế hϊếp người gì, thật sự là đoàn người của Khang vương đối với tên võ hầu dựa vào phu nhân mà ngồi lên địa vị cao, lại sủng thϊếp diệt thê, ép chết chính thất vô cùng xem thường.

Chuyện tang sự đến giờ này lại trở thành chuyện khôi hài.

Thăng trầm của nhân sinh, ân oán tình thù chính là không sao nói rõ được như thế.

Mặc cho sát tinh An Nam vương này rốt cuộc là tẩu hỏa nhập ma tùy tiện gϊếŧ người hay là vì thù xưa oán cũ mà gϊếŧ người trả thù, tóm lại Đường Bích Như bị gϊếŧ, chuyện này có thể khiến cho Đường An Phù ngập đầy tức giận cũng cảm thấy nguôi ngoai không ít.

Mang theo lòng cảm kích, hồn phách Đường An Phù dần dần tiêu tán, tựa như bị một luồng khí kỳ lạ thu hút, nhẹ nhàng trôi về phương xa.

**

“A Phù, sao giờ này muội vẫn còn ngủ.”

Đường An Phù bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy trần nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, còn đang tự hỏi đây là lúc nào thì cảm thấy có người ở sau lưng đẩy nàng một cái.

Đường An Phù xoay người, từ phía ngược sáng bắt gặp hình ảnh một cô nương xinh đẹp với búi tóc tròn, mắt to môi nhỏ.

“Nhụy Nương?” Đường An Phù chần chừ gọi một cái tên.

Lục tiểu thư Nguyên gia, tên Nhụy Nương, là bằng hữu từ nhỏ của Đường An Phù, từ sau khi đi Giang Nam, Đường An Phù chưa từng gặp lại nàng ấy.

“A Phù, sao muội lại như thế này, không nhớ ta à. Mau đứng lên đi, muội đã quên chúng ta hứa với nhau sẽ làm gì sao?”