Đường An Phù không nói lời nào, Khang Lệ Hương bị mất tự nhiên khi nàng nhìn như vậy, nói:
“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, ta nói sai sao? Đừng tưởng rằng các ngươi học qua một chút quyền cước thì ta sẽ sợ các ngươi! Miệng của ta, ta muốn nói thế nào thì nói thế ấy. Ngươi chính là đã làm ra chuyện không biết xấu hổ!”
Khi Đường An Phù tung đại chiêu, khóe mắt thoáng nhìn qua những thư sinh nói cười rôm rả bước đến cửa quán trà, người phục vụ đang dẫn bọn họ đi tới phòng trà.
Đường An Phù mỉm cười với Khang Lệ Hương, dịu dàng bảo:
“Ta chẳng qua ở trong phòng trà bị mọi người vây xem nói mấy câu lại bị cho là làm chuyện hổ thẹn, vậy Khang tiểu thư cùng với biểu ca nhà mình nguyệt thướng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu(*) thì gọi là cái gì đây?”
*Nguyệt thướng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu: trăng treo trên ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn - trích trong thơ Sinh tra tử - Nguyên Tịch, ý chỉ đôi nam nữ hẹn hò nhau.
Lúc Khang Lệ Hương nghe được hai chữ ‘biểu ca’, sắc mặt thay đổi rõ rệt, Đường An Phù còn tiếp tục cố gắng châm dầu vào lửa:
“Có phải nó được gọi là – vụng – trộm?”
Âm thanh của hai chữ cuối cùng Đường An Phù nói rất thấp, chỉ có những người trước mặt có thể nghe thấy, Khang Lệ Hương đâu chịu nổi sự sỉ nhục trực diện như vậy, giơ tay đẩy Đường An Phù:
“Ngươi câm miệng!”
Đường An Phù nhướn mày, vẻ mặt bình tĩnh.
Nguyên Nhụy Nương đang muốn ngăn lại thì thấy Đường An Phù nương theo lực đẩy của Khang Lệ Hương lùi hai ba bước, vừa vặn va vào cánh tay của thư sinh đang đi đến lối vào phòng trà, Đường An Phù phát ra một tiếng kêu duyên dáng:
“Ai da, đau quá.”
Sau khi mềm mại kêu lên một tiếng, Đường An Phù lại vội vàng xoay người nhận lỗi với thư sinh nàng vừa đυ.ng phải: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không phải cố ý đυ.ng vào các công tử.”
Vốn dĩ các thư sinh công tử đang có chút không vui vì bị người khác đột nhiên va phải, sau khi nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Đường An Phù khi nàng xoay người lại, tất cả khó chịu đều trở thành hư không, tâm tình lập tức tốt lên.
“A, không sao không sao, là ta đã đi quá nhanh không nhìn đường nên mới đυ.ng phải tiểu thư đây.” Thư sinh vội vàng trấn an Đường An Phù
Thư sinh đi phía sau hắn cũng xua tay nói ‘không sao không sao’, còn hỏi nàng có ổn không.
Khang Lệ Hương bực dọc nhìn tay mình, cảm thấy bản thân ngay cả chạm cũng chưa chạm được Đường An Phù, sao Đường An Phù lại có thể bị đẩy đi xa như vậy, còn đυ.ng vào người kẻ khác được.“Đường An Phù, ngươi đang giở trò gì vậy!” Khang Lệ Hương đang trong cơn giận dữ, không khống chế được cảm xúc, hét lớn với Đường An Phù.
Đường An Phù sợ tới mức cả người run lên, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.
Đường An Phù vẫy tay với Nguyên Nhụy Nương, yếu ớt nói:
“Nhụy Nương, tỷ mau lại đây, hình như chân ta bị trật rồi.”
“Hả? Trật… À, tới ngay đây.” Nguyên Nhụy Nương bị hành vi ‘yểu điệu đột ngột’ của nàng làm cho ngây ra, nhưng nghe Đường An Phù bảo trật chân, lúc này mới hoàn hồn bước nhanh tới đỡ Đường An Phù.
Những thư sinh kia thấy đám người Khang Lệ Hương y phục hoa lệ, vẻ mặt ngạo mạn, tiểu thư xinh đẹp này lại yếu đuối đáng thương, lại nhớ tới vừa nãy vị tiểu thư xinh đẹp này bị người ta hϊếp đáp, dùng lực đẩy mạnh như vậy, rõ ràng là ức hϊếp người ta, ức hϊếp một nữ tử xinh đẹp như hoa thế này, bọn họ thân là đệ tử thánh nhân, gặp phải chuyện như vậy làm sao có thể ngồi yên?
Nhóm thư sinh xung phong tình nguyện bảo vệ Đường An Phù và Nguyên Nhụy Nương ở phía sau, đối diện với nhóm quý nữ của Ngu tam nương và Khang Lệ Hương ngươi một câu ta một câu chỉ trích bọn họ: “Các người sao có thể ức hϊếp người khác như vậy? Thánh nhân có nói rằng…”
Sự gia nhập của các thư sinh khiến cho đám quý nữ vốn dĩ đến để xem náo nhiệt vô cùng phẫn nộ và bất lực, ở trong sự chỉ trích nước miếng tung bay của nhóm thư sinh cũng không cam tâm chịu yếu thế mà cãi lại.
Còn người khởi xướng Đường An Phù giờ phút này lại rất thoải mái đi đến cửa quán trà, cuối cùng quay đầu thoáng nhìn ở chỗ hành lang uốn khúc trước phòng trà, hai nhóm người càng ngày càng cãi nhau kịch liệt không ai nhường ai, Đường An Phù hướng về phía Ngu Mộc Lan và Khang Lệ Hương bị kẹp giữa hai nhóm người kia, làm mặt quỷ thè lưỡi như muốn trêu tức bọn họ, sau đó ôm Nguyên Nhụy Nương rời đi.