Mà Vưu Tiểu Mễ ở trong túi còn nhanh như bay mở wechat ra, gửi tin nhắn qua cho mẹ Vưu. Mẹ Vưu nhận được tin nhắn này, lông mày đang nhíu chặt mới giãn dần ra. Mẹ Vưu tự hỏi một chút, phải làm sao để không quấy rầy chuyến công tác của con gái, dùng từ ngữ ngắn gọn nhất hỏi chuyện gì đang xảy ra ở chỗ này.
“Chàng trai à, cậu không ngại để tôi chụp một tấm ảnh của cậu để gửi cho con gái tôi chứ?”
Cố Vân Thâm gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Vưu giơ điện thoại lên rồi chụp một tấm ảnh của Cố Vân Thâm, sau đó gửi tấm ảnh của Cố Vân Thâm sang cho Vưu Tiểu Mễ. Bà vừa sắp xếp từ ngữ vừa đánh máy, gõ rất nhiều từ, còn chưa kịp viết xong và gửi đi… đã nhận được tin nhắn thứ hai được Vưu Tiểu Mễ gửi tới.
Bố Vưu và mẹ Vưu vừa thấy tin nhắn, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
“Hóa ra cháu thật sự là sếp của Tiểu Mễ sao? Vừa rồi thật sự là hiểu lầm thôi, cháu ngồi đi, ngồi đi.”
“Cháu muốn uống cái gì? Uống nước hay là cái gì khác? Ai ya cô cũng không biết trong tủ lạnh của đứa nhỏ Tiểu Mễ này có cái gì nữa. Thật là… Cái gì cũng không có, con bé này!”
Cố Vân Thâm cũng thu lại vẻ sốt ruột trên mặt, cười nói: “Đều là hiểu lầm thôi mà, cô chú cũng chỉ lo lắng cho Tiểu Mễ thôi. Cháu không lớn hơn Tiểu Mễ bao tuổi là mấy nên mọi người đừng khách sáo.”
Mẹ Vưu và bố Vưu mừng rỡ cười toe toét rồi lại nhìn Cố Vân Thâm với ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng.
“Thật đúng là dáng vẻ đường đường chính chính của tuổi trẻ tài cao mà!”
“Mặt mũi sáng láng, vừa có phong độ hiên ngang, lại vừa hài hòa.”
Vưu Tiểu Mễ ngồi trên điện thoại mà che mặt mình, vì sao khi nghe bố mẹ khen ngợi Cố Vân Thâm, cô lại cảm thấy hơi ngượng ngùng thế này.
Cố Vân Thâm nghe những lời khen của họ, trong lòng cũng có chút không tự nhiên, có lẽ là bởi vì bị chột dạ.
“Thưa cô chú, cháu cầm món đồ này đi trước nhé ạ. Công ty vẫn đang chờ cháu.” Cố Vân Thâm nói.
“Được, Tiểu Mễ của cô chú có chỗ nào làm không tốt thì cháu khoan dung với nó một chút nhé. Tuy con bé nó không có bất kỳ kinh nghiệm làm việc gì nhưng lại rất thông minh. Chỉ cần học một cái là biết ngay!” - Thói quen gặp ai cũng khoe chồng khoe con của mẹ Vưu lại tới nữa rồi.
“Vâng, cô ấy rất thông minh. Xử lý công việc cũng tốt lắm. Vậy cháu xin phép đi trước đây ạ.” Cố Vân Thâm vừa đi lên phía trước hai bước, mẹ Vưu bỗng nhiên “ơ” một tiếng.
Cố Vân Thâm nhíu mày, sợi dây trong lòng lại căng lên.
“Đúng rồi, công ty của cháu tên là gì nhỉ? Ở chỗ nào? Đứa nhỏ này, vậy mà cũng không nói qua tên công ty cho cô chú biết” - Mẹ Vưu nói: “Cô chú muốn đến xem công ty của nó nhưng lại không biết ở chỗ nào…”
“Minh Ngu.” Cố Vân Thâm nói.
Trần An An, Lý Tư Nhữ và Nguyễn Tiểu Vũ đều trố mắt nhìn. Họa từ đâu chui ra vậy? Đã gần như giải quyết được vấn đề rồi, tùy tiện bịa đại một cái tên công ty không phải xong luôn sao! Kéo Minh Ngu tiếng tăm lừng lẫy ra đây để làm gì chứ!
Mẹ Vưu và bố Vưu nhìn nhau, trong mắt hiện lên vài phần nghi ngờ. Cho dù là người hoàn toàn không thèm để ý đến đại minh tinh vòng giải trí như bố Vưu và mẹ Vưu mà cũng biết về Minh Ngu. Minh Ngu đó đã đào tạo ra vô số đại minh tinh! Ai mà chẳng biết được Minh Ngu chọn trúng, tương đương với việc chắc chắn nổi tiếng! Bao nhiêu đại minh tinh cũng muốn rách đầu chen chân vào Minh Ngu!
Bố Vưu mở miệng: “Mẹ Tiểu Mễ vốn dĩ muốn biết công ty của Tiểu Mễ có xa hay không, mỗi ngày đi làm có vất vả không. Không phải đang nghi ngờ cháu đâu, cháu đừng nghĩ nhiều.”
Càng nói như vậy, hai người họ càng sinh nghi hơn.
Cố Vân Thâm cúi đầu, suy nghĩ một chút: “Tâm tình của cô chú cháu có thể hiểu được, lúc cháu vừa mới đi làm thì bố mẹ cháu cũng như vậy. Thế này đi, dù sao cũng không xa lắm, cô chú theo cháu đến thăm công ty đi? Cũng có thể xem thử môi trường làm việc của con gái cô chú thế nào.”
Vưu Tiểu Mễ ở trong túi dần chết lặng. Cô gõ nhẹ vào túi, dùng những động tác thật nhỏ để kháng nghị. Đủ rồi đàn anh của tôi ơi, đừng tham lam nữa!
Đám sinh viên Trần An An cũng đều kinh sợ đến mức suýt rơi cả hàm. Sự việc dường như đang phát triển theo hướng không thể ngờ được. Vậy… Họ tới Minh Ngu có bị đuổi ra không? Ba cô gái hôm nay xem như đã hoàn toàn bị hoảng sợ rồi, từ trước đến nay bọn họ không hề biết nam thần của trường học mà nói dối thì lại kinh thiên động địa như vậy.
“Vậy… Có bất tiện lắm không?” Bố Vưu do dự một chút.
“Không sao ạ.”