Bởi vì chuyện nửa đêm đánh thức Cố Vân Thâm, Vưu Tiểu Mễ có hơi chột dạ. Cô im lặng ngồi đọc sách ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn lén Cố Vân Thâm một cái, quả nhiên thấy sắc mặt của Cố Vân Thâm không được tốt cho lắm. Vưu Tiểu Mễ càng chột dạ hơn. Cũng không dám hỏi nếu mấy ngày nay anh đến thành phố An thì cô phải làm sao...
Nhưng sắc mặt Cố Vân Thâm không tốt không phải là vì Vưu Tiểu Mễ, mà do mỗi lần nghĩ tới chuyện phải đến nhà họ Hứa là tâm tình lại khó chịu. Cố Vân Thâm thu dọn sách trong tủ sách xong, trong lúc vô tình quay đầu lại anh thấy dáng vẻ Vưu Tiểu Mễ gục đầu trông như đưa đám. Anh cẩn thận suy nghĩ, dường như hôm nay Vưu Tiểu Mễ chưa nói câu nào cả.
Chẳng trách lại yên tĩnh như vậy.
Cố Vân Thâm đi tới, rút cây thước trong ống bút ra rồi vỗ nhẹ lên cái đầu tí hon của Vưu Tiểu Mễ: "Đứng lên."
Vưu Tiểu Mễ nhanh chóng ngồi dậy, ngoan ngoãn đứng cạnh thước để Cố Vân Thâm đo chiều cao.
"14cm."
Vưu Tiểu Mễ bật cười: "Đúng là cao thêm rồi!"
Nhìn mặt cô lại nở nụ cười, không hiểu sao tâm trạng Cố Vân Thâm tốt lên đôi chút, anh lại bỏ thước vào ống bút, nói: "Thu dọn quần áo của em đi, một hồi đến thành phố An với tôi."
"Em cũng được đi!" - Vẻ ngạc nhiên trên mặt Vưu Tiểu Mễ từ từ được sự mừng rỡ thay thế, "Nhưng mà... Sao em vượt qua kiểm tra an ninh được đây?"
Ngồi trên ghế phụ, Vưu Tiểu Mễ mới nhận ra rằng không cần phải thông qua kiểm tra an ninh. Cô đứng lên ghế rồi nhảy lên đùi Cố Vân Thâm, ngồi khoanh chân ở trên đùi anh, nói: "Đàn anh, đàn anh, em nghe nói khi thi bằng lái đều gặp phải mấy thầy cô hung dữ, anh dạy em lái xe được không?"
Cố Vân Thâm hờ hững cúi đầu nhìn cô, thuận tay cầm cô lên đặt ở trước tay lái, nói: "Em sao? Xe bốn bánh đồ chơi à?"
"Em sẽ cao lên nha! Thành một người cao tận 161cm!"
"Ừ." Cố Vân Thâm cười đáp một tiếng.
Vưu Tiểu Mễ nhìn Cố Vân Thâm ở đối diện mình, bỗng thấy mình nói cao tận 161cm ở trước mặt Cố Vân Thâm có vẻ không biết xấu hổ cho lắm. Cô suy nghĩ một chút, rồi lại thấy hơi âu sầu: "Đàn anh, em tính thử rồi, kỳ nghỉ hè này chỉ có bốn mươi ngày thôi. Với tốc độ mỗi ngày 1 cm... Chờ kỳ nghỉ hè kết thúc, em cũng không thể cao trở lại như trước..."
Tối qua, lúc Vưu Tiểu Mễ trằn trọc không ngủ được thì bỗng nghĩ về chuyện này. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì làm sao bây giờ? Cô không đi học, chắc chắn nhà trường sẽ liên lạc với phụ huynh. Đến lúc đó bị lộ tẩy thì làm sao đây?
Cố Vân Thâm nghĩ về chuyện này còn sớm hơn cả Vưu Tiểu Mễ, có lẽ lần đầu tiên phát hiện Vưu Tiểu Mễ cao thêm 1cm thì đã nghĩ tới rồi. Nhưng anh nhìn dáng vẻ Vưu Tiểu Mễ hết sức phấn khởi nên cũng không nhẫn tâm nói ra, đợi cô tự nghĩ tới chuyện này.
Cố Vân Thâm nhìn Vưu Tiểu Mễ gục đầu xuống, anh cũng nhíu mày theo cô.
"Ha!" - Vưu Tiểu Mễ bỗng vui vẻ trở lại, "Không sao cả, không sao cả! Mấy ngày nay ăn ít, hơn nữa còn ít tập thể dục, cũng không uống thuốc hay ăn món gì hỗ trợ tăng trưởng chiều cao! Sau này em ăn nhiều hơn một chút, cũng không lười vận động là có thể cao nhanh hơn rồi!"
Cố Vân Thâm nhìn nụ cười xán lạn nơi khóe mắt và khóe môi của Vưu Tiểu Mễ cũng cong môi cười theo, anh vươn tay xoa đầu Vưu Tiểu Mễ, không khỏi nói: "Đứa nhỏ ngốc nghếch này."
Xe chạy ngang qua bên đường, một ông lão đang dắt husky đi dạo thở dài lắc đầu ngao ngán: "Sở thích của người trẻ tuổi thời nay khó hiểu thật đấy. Một cậu chàng đẹp trai như thế mà lại nói chuyện với búp bê..."
Đường đến An Thị cũng không quá xa, đại khái khoảng ba tiếng đi xe, xe dừng lại trước nhà họ Hứa. Cố Vân Thâm kéo khóa chiếc túi đeo vai ra, Vưu Tiểu Mễ không chơi tóc mình nữa mà ngoan ngoãn nhảy vào.
Khi dây kéo được kéo lên, Vưu Tiểu Mễ ở bên trong túi đeo vai nhìn Cố Vân Thâm. Cô hơi sững sờ nhận ra đàn anh Cố Vân Thâm thường hay lạnh nhạt ở trong trường đã trở lại rồi..
Ừm... Vưu Tiểu Mễ gãi đầu một cái, cẩn thận suy nghĩ. Là kiểu mà khi ở xa xa, anh cười với bạn rất thân thiện, nhưng khi đến gần thì mới nhận ra anh vốn không phải đang cười với bạn. Nếu bạn có điều muốn nói với anh, anh sẽ cúi đầu nhìn bạn. Rõ ràng là mỉm cười, nhưng giống như có một tấm thủy tinh ngăn cách giữa anh và bạn.
Cố Vân Thâm đi vào nhà họ Hứa, bỗng có một đứa bé trai vui vẻ kêu lên: "Anh tư!"