Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo

Chương 24

“Không có, không có…” Vưu Tiểu Mễ sờ bắp chân mình một chút, chỉ là… lúc anh đυ.ng tay vào chân cô làm cô có một cảm giác kỳ lạ…

Cố Vân Thâm trầm mặc một lúc mới nói: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi chuyện gì?” Vưu Tiểu Mễ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh lại thấy Cố Vân Thâm hơi cau mày. Nhưng mà cô lại bị cuốn hút bởi đôi mắt của Cố Vân Thâm. Đôi mắt anh… thật đẹp!

Vưu Tiểu Mễ cuống quýt dời mắt, luôn cảm thấy mình vừa mới “sống sót sau tai nạn” lại si mê đôi mắt của anh thì cũng hơi không còn gì để nói nha. Việc cô cần làm bây giờ rõ ràng là…

Vưu Tiểu Mễ quay đầu, đôi mắt cong cong nhìn Cố Vân Thâm: “Đàn anh, tối nay anh cho Nhị Mao ăn cá khô nhỏ đi!”

“Miao…” Nhị Mao đang nằm trước chân Cố Vân Thâm, lười biếng trở mình để lộ cái bụng to tròn.

“À…” Vưu Tiểu Mễ lại thêm một câu: “Còn có dỗ nó nữa!”

“Đàn anh… Đàn anh…” Tưởng Tuyết Kha đứng ngoài sân kêu lên.

Cố Vân Thâm đặt Vưu Tiểu Mễ vào một chiếc hộp đựng đồ trống trên bàn cao bên cạnh rồi sải bước ra mở cửa cho cô ấy.

Cố Vân Thâm và Tưởng Tuyết Kha đứng bên ngoài nói chuyện một hồi Tưởng Tuyết Kha đi theo Cố Vân Thâm ra sau vườn hoa, Tưởng Tuyết Kha vẫn luôn nói xin lỗi không ngừng với Cố Vân Thâm. Tưởng Tuyết Kha đi vào vườn hoa phía sau nhà, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào con chó Bắc Kinh, trợn mắt nhìn nó: “Đồ hư đốn, nói xin lỗi với Nhị Mao chưa hả? Nói xin lỗi với đàn anh chưa hả?”

Con chó Bắc Kinh ủ rũ cúi đầu, ảo não nằm trên mặt đất, cảm thấy ấm ức làm sao!

Hành động tức cười cùng với giọng nói nghiêm khắc làm Cố Vân Thâm không nhịn được mà cười ra tiếng. Tưởng Tuyết Kha lập tức cong cong đôi mắt nhìn Cố Vân Thâm: “Đàn anh cười là được rồi nha!”

“Bế nó về đi.”

Tưởng Tuyết Kha vội vàng bế con chó Bắc Kinh lại gõ một cái vào đầu nó: “Lần sau không được phép làm bậy nữa nghe chưa!”

“Gâu…” Chó Bắc Kinh thấp giọng đáp lại, vùi đầu vào trong ngực chủ nhân.

Trên mặt Tưởng Tuyết Kha mang theo nụ cười rực rỡ, đột nhiên nhận ra đây không phải là Đoàn Đoàn đang tạo cơ hội cho cô ấy qua nhà đàn anh sao! Nghĩ vậy cô ấy len lén nhìn Cố Vân Thâm đang đứng bên cạnh, ánh mắt cô ấy nhìn về phía đôi chân dài của Cố Vân Thâm một hồi, liếʍ liếʍ khóe miệng, trong lòng lại nở từng đóa từng đóa hoa đào.

“Đàn anh, đã làm phiền anh rồi. Em về trước đây!” Trong giọng nói của Tưởng Tuyết Kha cũng nhiễm ba phần chộn rộn.

Cố Vân Thâm gật đầu.

Tưởng Tuyết Kha vừa đi được hai bước, Cố Vân Thâm đã gọi cô ấy lại.

“Đàn anh, anh muốn hẹn em đi chơi sao?” Tưởng Tuyết Kha quay đầu lại, mong chờ nhìn Cố Vân Thâm.

Cố Vân Thâm họ nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện đó… lần sau đừng cho nó chạy qua đây nữa.”

Hóa ra không phải là hẹn cô ấy đi chơi, Tưởng Tuyết Kha hơi thất vọng nhưng từ trước tới giờ cô ấy đã luyện thành thói quen do bị từ chối quá nhiều, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười: “Em sẽ trông Đoàn Đoàn! Đàn anh không tức giận là tốt rôi! Tạm biệt đàn anh!”

Tưởng Tuyết Kha ôm Đoàn Đoàn, ngâm nga đi ra phòng khách.

Cố Vân Thâm đi tới cái bàn cao, Vưu Tiểu Mễ không mấy vui vẻ mà kê đầu lên cạnh hộp đáng thương nhìn Cố Vân Thâm. Nhìn dáng vẻ này của cô, Cố Vân Thâm bất giác dùng lòng bàn tay vân về cằm nhỏ của cô, cười hỏi: “Sao vậy?”

Vưu Tiểu Mễ thực sự rất không vui.

Cô rũ khóe mắt xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Thâm, cố ý học giọng điệu của Tưởng Tuyết Kha: “Đàn anh, anh muốn hẹn em đi chơi sao? Đàn anh không tức giận là tốt rồi! Tạm biệt đàn anh!”

Cố Vân Thâm giật mình.

“A…” Bỗng một tiếng hét chói tai của Tưởng Tuyết Kha truyền tới từ trong sân.

Tưởng Tuyết Kha ném con chó Bắc Kinh trong tay ra, vội chạy vào phòng khách.

Vưu Tiểu Mễ lập tức rụt đầu mình vào trong hộp.

“Sao vậy?” Cố Vân Thâm xoay người, cố ý chắn người trước cái hộp.

“Trong, trong sân…” - Tưởng Tuyết Kha chỉ vào sân, giọng nói lắp ba lắp bắp: “Có, có, có… phơi, phơi quần áo của con gái!”

Gia đình nhà Tưởng Tuyết Kha và gia đình nhà Cố Vân Thâm đã làm hàng xóm rất nhiều năm, Tưởng Tuyết Kha biết rất rõ người nhà anh. Cố Vân Thâm không có chị em gái, mẹ Cố cũng không mặc quần áo phong cách nữ sinh! Hơn nữa size cũng không đúng!

Quan trọng nhất là bộ đồ đó màu hồng rất nữ tính!

Cố Vân Thâm khẽ cười một tiếng, trong mắt xuất hiện ý cười. Anh tùy ý khoác tay lên trên cái hộp đựng đồ, cười nói: “À, là của bạn gái tôi.”