Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo

Chương 22

Vưu Tiểu Mễ gãi gãi mặt, cô thầm nghĩ không biết đây có được coi là nghe lén hay không nhỉ? Nhưng cô không làm gì khác, cô cũng không thể tự mình rời khỏi chậu hoa được. Chỉ có thể nghe lén một cách bị động thôi.

Nói tới đây, Tưởng Tuyết Kha cũng là nữ sinh thích Cố Vân Thâm, miễn cưỡng xem như là tình địch. Nhưng Vưu Tiểu Mễ cũng không có ghét Tưởng Tuyết Kha. Bởi vì cô ấy không chỉ là hoa si, mà còn là loại nam nữ đều được!

So với Vưu Tiểu Mễ, Tưởng Tuyết Kha lớn hơn cô một khóa. Trong năm qua, Vưu Tiểu Mễ đã nghe qua rất nhiều chuyện liên quan đến Tưởng Tuyết Kha, hơn nữa còn nhìn tận mắt không ít. Tưởng Tuyết Kha này, bất kể là điều kiện gia đình hay là dáng người, có thể nói là xuất sắc về mọi mặt. Theo lý mà nói, người như Tưởng Tuyết Kha hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, nhưng Tưởng Tuyết Kha thì không.

Tưởng Tuyết Kha là một người nghiện nhan sắc. Chỉ cần xinh đẹp, cô ấy liền mê, bất kể nam nữ cũng sẽ mê mẩn rồi đi thổ lộ. Nhưng mà cô gái này là người vì tình chứ không vì dục. Không đúng, Vưu Tiểu Mễ nghi ngờ rằng cô ấy ngay cả tình cũng không phải, chỉ nhìn mỗi mắt và miệng. Cô ấy đã thích ai thì lập tức theo đuổi, đến khi nào theo đuổi được người ta, cô ấy ngay tức khắc sẽ hết hứng thú, ngược lại đi mê anh chàng và cô nàng khác. Lúc đầu cũng không ít trai xinh gái đẹp bị cô ấy làm cho rung động, sau đó toàn bộ Đại học Tiêu đều biết cô ấy có tật xấu này. Vì vậy bạch phú mỹ Tưởng Tuyết Kha vô số lần theo đuổi người khác nhưng một lần yêu đương cũng không có.

Tưởng Tuyết Kha còn đang nói chuyện với con chó Bắc Kinh, nói chuyện cô yêu thích Cố Vân Thâm đến nhường nào.

“Đoàn Đoàn, có phải em cũng giống như người khác cho rằng chị thích đàn anh Cố Vân Thâm chỉ vì nhan sắc của anh ấy không?”

Vưu Tiểu Mễ dỏng tai lên nghe.

Tưởng Tuyết Kha nản lòng, hơi chán nản vuốt ve lông trên lưng Đoàn Đoàn, nói: “Được rồi, thật ra chị cũng không biết… chị cũng không biết ngoại trừ nhan sắc của đàn anh, chị còn thích hắn ở chỗ nào… Nhưng chị cảm thấy chị thích đàn anh Cố Vân Thâm nhiều hơn những người khác rất nhiều!”

Tưởng Tuyết Kha giơ Đoàn Đoàn lên, lắc lắc: “Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Em có thể hiểu được tấm lòng của chị không! Nói với chị là em hiểu đi, nói với chị đi. Em gâu một tiếng đi, ngoan…”

Vưu Tiểu Mễ cảm thấy Tưởng Tuyết Kha rất hài hước, không nhịn được mà bật cười. Vưu Tiểu Mễ sững sờ, vội lấy tay che miệng. Tưởng Tuyết Kha không phát hiện chút nào, vẫn tiếp tục lắc Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn đột nhiên vểnh tai, liên tiếp sủa lên mấy tiếng:

“Gâu gâu gâu!”

Tưởng Tuyết Kha vui vẻ cười duyên, đưa Đoàn Đoàn đang giơ cao quá đầu xuống hôn hai cái: “Chị biết là Đoàn Đoàn hiểu chị nhất mà!”

“Gâu gâu gâu!” Đoàn Đoàn lại sủa lên, thân thể cũng bắt đầu giãy dụa.

“Em làm sao vậy? Sao lại bắt đầu nóng nảy rồi?” Tưởng Tuyết Kha thả Đoàn Đoàn xuống đất.

Đoàn Đoàn vừa chạm đất, chợt chui qua bụi hoa tường vi, thông qua khe hẹp nhỏ mà chui qua vườn nhà Cố Vân Thâm.

“Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn! Em chạy đi đâu vậy Đoàn Đoàn!” Tưởng Tuyết Kha vội vàng đứng lên.

Vưu Tiểu Mễ mắt đối mắt với Đoàn Đoàn, Vưu Tiểu Mễ không khỏi sững người. Giác quan thứ sáu của Vưu Tiểu Mễ vẫn luôn chính xác. Giống như cô từng suy nghĩ Nhất Mao và Nhị Mao sẽ làm cô bị thương hay không, giác quan thứ sáu nói cho cô là Nhất Mao và Nhị Mao rất an toàn, có thể chung sống hòa bình. Vậy mà bây giờ đối diện với con chó Bắc Kinh này lại làm cho Vưu Tiểu Mễ cảm thấy sợ tới nổi da gà. Bất kể là cái đuôi đang lắc mạnh hay là răng nanh dài nhiễu đầy nước miếng. Vưu Tiểu Mễ nắm nhánh hoa đỗ quyên trong chậu hoa, vội vã đứng lên.

Con chó Bắc Kinh nhảy lên một cái, nhảy lên giàn hoa, nhảy lên rồi lại nhảy lên. Vưu Tiểu Mễ không kịp suy nghĩ đã nhảy khỏi mép chậu hoa. Cô lảo đảo một cái, ngã xuống giá vẽ, bắp chân bị đè lên hơi đau. Mặc kệ cơn đau trên chân, Vưu Tiểu Mễ hốt hoảng quay đầu chạy.

Con chó Bắc Kinh đứng bên cạnh chậu hoa đỗ quyên mà Vưu Tiểu Mễ vừa ngồi, nhe răng với Vưu Tiểu Mễ, phát ra tiếng: “Grừm, grừm…”

“Đừng…” Vưu Tiểu Mễ vội vàng lùi lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh rất tàn nhẫn.

Con chó Bắc Kinh xông tới Vưu Tiểu Mễ.