Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác

Chương 50

Đoạn video "Tô Bối phẫn nộ phản bác lại Khương Manh Manh" này chẳng lâu sau đã bị người khác đăng tải lên diễn đàn, không biết vì sao mà đợt phát ngôn kia của Tô Bối bỗng nhiên lại rất hot.

[Em gái bình giữ nhiệt là cô gái cần được bảo tồn, ha ha ha.]

[Bạn là nhất, nhất bạn rồi!]

[Ngẫm lại thì, cũng hợp lí mà.]

[Nhà giàu mới nổi là phú nhị đại đời thứ nhất, ha ha, không bắt bẻ được]

...

"Nè, mau ra xem đi, số phiếu của cậu lại tăng lên rồi kìa!"

"Khoảng cách phiếu bầu giữa cậu và Tống Tâm Di thu hẹp lại rồi, cứ theo đà này thì mấy ngày nữa có khả năng phiếu của cậu còn vượt qua được cả Tống Tâm Di đấy! Trời ạ, tớ đang nằm mơ hay sao?"

Nghe được cô bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ nói vậy, Tô Bối cũng cúi đầu nhìn qua số phiếu trên điện thoại đối phương.

Tống Tâm Di 3819, cô 3027, hơn nữa số phiếu của cô chính xác là đang tăng lên, cứ theo đà này sẽ nhanh chóng vượt mặt Tống Tâm Di.

"Từ đâu ra có nhiều phiếu dữ vậy?" Gương mặt Tô Bối tỏ vẻ nghi ngờ.

Cuộc bỏ phiếu chỉ tiến hành trong phạm vi là trường cấp hai Duy Minh, nói cách khác ngoại trừ học sinh ở đây, căn bản người ngoài không thể tham dự bỏ phiếu.

Mà mỗi học sinh chỉ có duy nhất một phiếu bầu.

Số phiếu của Tống Tâm Di mỗi ngày vẫn giữ nguyên số lượng lớn như vậy, chắc chắn là không hề thay đổi, vậy số lượng phiếu khổng lồ này từ đâu mà có?

Đổng Văn Kỳ vuốt cằm: "Chuyện này rất khó nói, có khi là đám người qua đường nhưng lại bị lời nói sắc bén của cậu thu phục cũng nên."

Ví dụ như Tạ thần vậy đó, trước nay chưa từng tham gia bỏ phiếu, lần này cũng đã bỏ phiếu cho Tô Bối.



Đổng Văn Kỳ dự đoán không sai.

Vu Hiểu Tiêu chính là một trong những "Nhà giàu mới nổi" bị đám người trong trường gọi, trước kia cô cũng là thành viên trong nhóm người hâm mộ của Tống Tâm Di.

Bởi vì sợ khi tiếp xúc quá nhiều thì các bạn học sẽ hỏi thăm về gia thế của cô, vậy nên Vu Hiểu Tiêu chưa bao giờ dám tham gia hoạt động này của trường học, gia nhập nhóm người hâm mộ Tống Tâm Di trên QQ đều là vì muốn mình có thể hòa hợp với bầu không khí ở đây một chút.

Ba của cô cực khổ phấn đấu, cuối cùng cũng thành công kiếm ra được một số tiền lớn, cho con gái vào trường tốt nhất để học thì có làm sao? Vì sao trong mắt người khác đều tỏ ra khinh thường nhà giàu mới nổi bọn họ?

Vu Hiểu Tiêu cảm thấy Tô Bối nói rất đúng, cho nên cô cũng lên diễn đàn đăng kí tài khoản để bỏ Tô Bối một phiếu.

...

Ngày thứ năm kể từ khi bắt đầu đợt bỏ phiếu.

Trong phòng học.

Nhìn Tô Bối vẫn yên lặng làm đề, Đổng Văn Kỳ thì lại đặc biệt vui sướиɠ.

Tuy rằng Đổng Văn Kỳ rất muốn nhịn xuống để không quấy rầy Tô Bối, nhưng mà, cuối cùng vẫn nhịn không nổi.

"Tô Bối, Tô Bối!"

"Sao thế?" Tô Bối ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Văn Kỳ.

"Có khi cậu phải chuẩn bị cho phần biểu diễn "Tiết mục mở đầu" đấy." Đổng Văn Kỳ thần bí ghé sát vào Tô Bối, nhỏ giọng nói.

"Số phiếu của tớ vượt qua Tống Tâm Di rồi?"

"Vẫn chưa, nhưng mà cứ theo cái đà này mà có thể lắm đấy, Tạ thần và Tô Tiểu Bảo nhà cậu ngày nào cũng giúp cậu kéo phiếu."

Tô Bối đứng hạng nhất không phải là giấc mơ nữa rồi!

Tô Bối: "..."

Biểu diễn cái gì? Cô còn chưa nghĩ tới! Chỉ mỗi tiết mục nhảy hiện đại mà đội văn nghệ sắp xếp đã đủ khiến Tô Bối tuyệt vọng đến nơi rồi.

Ở bên kia.

Là một người trợ lý tận tâm tận lực, là một người làm công chăm chỉ lại thật thà cần cù siêng năng, Trần Đức báo cáo hết những chuyện của Tô Bối ở trong trường học lại cho anh Tần.

Nói đến đoạn Tô Bối phản bác lại Khương Manh Manh kia, trong giọng nói Trần Đức còn lộ ra vài phần tự hào.

Lúc trước anh ấy còn lo lắng khi cái tin tức "Nhà giàu mới nổi" kia nổi lên sẽ khiến Tô Bối phải chịu sự khinh thường, lại không ngờ rằng, ở nơi mà anh ấy, bác Phúc, và sếp không quản tới kia, Tiểu Bối thật sự đã trưởng thành.

Nghe Trần Đức nói, anh Tần dường như hơi mỉm cười, nhưng lại rất nhanh kéo thẳng khóe miệng.

Anh Tần: "Tôi giống nhà giàu mới nổi lắm hả?"

Trần Đức: "..."

"Đoạn video đó rất xuất sắc, hay là tôi gửi đoạn đó đến mail của sếp nhé?" Trần Đức đặc biệt sáng suốt thay đổi đề tài, nhanh trí lên tiếng.

"Không cần.” Tần Thiệu nói, dừng một chút, sau đó anh lại nói thêm: "Khi nào về rồi tôi xem.”

Trần Đức còn đang buồn bực vì sao sếp lại không thấy tò mò thì lại nghe anh Tần bình thản dặn dò một câu: "Ngày mai tôi về thành phố B."