Trần Đức không nói gì, Tần Thiệu cũng chỉ có thể tự mình hỏi.
Tần Thiệu: “Mấy ngày nay hai đứa nhỏ ở nhà như thế nào rồi?”
Nghe Tần Thiệu hỏi, Trần Đức liền phản ứng, sau đó không nhịn được bật cười, lúc này mới nói qua với anh Tần về tình hình hai đứa nhỏ.
“Tiểu Bối với Tiểu Bảo ở trường không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cậu hai nhà họ Tạ thường xuyên rủ Tiểu Bảo chơi bóng rổ.” Thỉnh thoảng cũng sẽ so bì nhau những chuyện khác.
“Hình như trường cấp hai Duy Minh sắp có buổi biểu diễn sân khấu nào đó, mỗi lớp đều phải biểu diễn, Tiểu Bối cũng tham gia.”
“Còn ở nhà thì sao?” Tần Thiệu hỏi.
“Hai đứa nhỏ ở nhà tất cả đều bình thường, giờ tôi đang ở Cảnh Viên, hôm nay Tiểu Bối nấu bữa tối, tài nấu nướng của Tiểu Bối rất tốt.” Trần Đức nói với giọng điệu như đang khoe một món đồ quý.
Tần Thiệu: “…”
Nghe xong đột nhiên thấy trong lòng hơi khó chịu.
“Nhà họ Tần không thuê nổi đầu bếp hay gì?”
Trần Đức: Cái này…
Dù cách điện thoại nhưng Trần Đức vẫn thoáng rùng mình.
Chợt thấy có dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức nghe anh Tần nói qua điện thoại: “Hai dự án bên Hoa Thành và Sâm Hải có khả năng phải chuẩn bị sớm trước thời hạn, hai dự án này cho cậu toàn quyền phụ trách.”
Giọng điệu của anh Tần có hơi u ám.
Trần Đức: “…”
“Sao thế chú Trần? Bên phía ba gặp chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì.” Chỉ là, sếp mất hứng không vui liền quăng ngay cho anh ấy hai dự án lớn khó nhằn thôi, tháng ngày tương lai sẽ phải bận bù đầu rồi đây.
“Đúng rồi, Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai cháu có muốn đi thăm sếp không? Chú sẽ sắp xếp người đưa hai cháu qua bên đó.” Trần Đức nói ra lời đề nghị.
Sếp chưa nói gì về chuyện, chỉ có điều, Trần Đức tính toán suy nghĩ, có lẽ sếp cũng muốn gặp hai đứa nhỏ, hơn nữa ngày mai cũng là cuối tuần, đưa hai đứa nhỏ qua bên đó hai ngày cũng không làm chậm trễ việc học.
Trần Đức vốn tưởng rằng nghe vậy nhất định Tô Bối sẽ rất vui sướиɠ, nhưng mà chẳng thấy sự vui sướиɠ nào, ngay cả một chút xao động cũng không có.
Tô Bối lắc đầu.
Cô chỉ cần biết ông ba phản diện này không xảy ra chuyện gì là được rồi.
Tô Bối cũng không muốn le ve quá nhiều trước mặt Tần Thiệu.
Tuy rằng sau khi đã chứng minh được Tần Thiệu là ba ruột của bọn họ, đối phương nhất định sẽ phải chăm sóc nuôi dưỡng, nhưng từ hai lần gặp mặt ít ỏi giữa bọn họ, Tô Bối thực sự có thể cảm nhận được Tần Thiệu dường như không mấy chấp nhận cô và Tô Tiểu Bảo.
Tần Thiệu đã không thích bọn họ rồi mà cô còn lôi Tô Tiểu Bảo tới trước mặt người ta làm người ta ghét thì thật sự không thể nào nói nổi.
Nghĩ đến đây, Tô Bối mới nhớ ra cô còn chưa biết kết quả giám định ADN.
“Chú Trần, lần trước cháu có nhờ chú làm giám định ADN, đã có kết quả chưa ạ?” Vẻ mặt Tô Bối quan tâm hỏi han.
“Việc này, lúc đó sếp vội đi tới thành phố S nên chưa thể lấy mẫu được.”
Trần Đức cũng rất muốn nhanh chóng biết được kết quả giám định ADN, cho nên bèn nói: “Yên tâm đi, chú đã liên hệ với bác sĩ phối hợp cùng ông chủ lấy mẫu rồi, không tới hai ngày là mẫu giám định sẽ về thôi, ngay sau đó là có thể có kết quả.”
Nghe vậy, Tô Bối khẽ gật đầu.
“Hai đứa thực sự không muốn tới thành phố S sao?” Lúc rời đi, Trần Đức lại không cam tâm hỏi lại Tô Bối với Tô Tiểu Bảo.
Tô Tiểu Bảo tiếp tục bày ra vẻ mặt thờ ơ bất cần đời.
Tô Bối cũng vẫn lắc đầu.
Không đi tới chỗ anh Tần vì sợ gây bất tiện là một chuyện, còn vì cuối tuần này Tô Bối muốn ở nhà tập luyện cho buổi biểu diễn ở trường.
Buổi biểu diễn văn nghệ mỗi năm là hoạt động chính của trường cấp hai Duy Minh, tổ chức nhằm hướng tới kỷ niệm ngày thành lập trường.
Mỗi lớp đều phải có một tiết mục, năm nay lớp 8-7 chuẩn bị tiết mục nhảy hiện đại gồm mười người.
Bởi vì trong lúc tập luyện có một nữ sinh bị thương ở chân nên lớp phó văn nghệ của lớp đã quyết định đưa Tô Bối vào thay thế.
Mặc dù Tô Bối tập luyện muộn hơn với những người khác nửa tháng, nhưng mọi người trong đội đối với Tô Bối vẫn rất thoải mái, yêu cầu cũng thấp. Chỉ có điều, Tô Bối không muốn trở thành kẻ kéo chân cả đội, thừa dịp cuối tuần ở nhà nên muốn âm thầm tập luyện thêm một chút.
Ngoại trừ các tiết mục biểu diễn theo nhóm thì còn có cả các tiết mục cá nhân, mà gây chú ý nhất trong đó chính là “Tiết mục mở màn”.