“Có lẽ bọn con đột nhiên tìm đến thế này khiến ba cảm thấy rất bất ngờ, nhưng những gì con nói đều là thật cả, ba thật sự là ba của bọn con.” Tô Bối nhìn Tần Thiệu, nói với giọng điệu chân thành và khuôn mặt ngoan ngoãn: “Nếu thực sự không tin thì ba có thể đưa bọn con đi làm giám định ADN.”
Tần Thiệu hờ hững liếc nhìn Tô Bối, không hề từ chối việc giám định ADN mà đối phương đã đề nghị.
Đúng lúc này, di động của Tần Thiệu vang lên.
Nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi đến, Tần Thiệu giơ tay ra hiệu Trần Đức đưa hai đứa trẻ ra ngoài, sau đó mới bắt máy.
Cuộc gọi này của Tần Thiệu kéo dài suốt hai mươi phút.
Khi Trần Đức bị Tần Thiệu gọi vào lần nữa thì thấy anh Tần đặt di động bên tay, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên. Anh ấy nhỏ giọng gọi: “Sếp?”
“Ngoài Lưu Kim Kỳ ra thì còn có ai đang phụ trách chi nhánh Thiên Lam nữa?”
“Chi nhánh Thiên Lam sao?” Trần Đức nhớ lại: “Ngoài tổng giám đốc Lưu ra thì hai giám đốc Vương Tiến và Từ Cường cũng ở đó, có phải bên đó đã xảy ra vấn đề gì không?”
“Có một số người không có mắt, tay duỗi dài quá rồi.” Tần Thiệu chỉ nói một câu ngắn gọn rồi không nói thêm gì nữa, dặn Trần Đức sắp xếp lịch trình tới thành phố S cho mình.
Trần Đức đáp lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến hai đứa trẻ vẫn đang đứng ngoài cửa, anh ấy thấy khó xử không biết làm sao, đành cắn răng nhắc nhở: “Sếp, vậy hai đứa trẻ ở bên ngoài…”
“Để đó trước đi.”
“Vâng.”
…
Cùng lúc đó, ở bên ngoài phòng tiếp khách.
Tô Tiểu Bảo tựa ở bên tường, im lặng một hồi, cuối cùng vẫn không khỏi oán trách một câu: “Thật không hiểu tại sao chị phải đến tìm người đó nữa.”
“Tìm ông ấy nuôi chúng ta.” Tô Bối trả lời.
“Chỉ vì điều này thôi à?”
“Chứ sao?”
Tô Tiểu Bảo: “…”
Lúc đầu Tô Tiểu Bảo nghĩ rằng Tô Bối đột nhiên nổi hứng, từ nơi xa xôi bôn ba đến thành phố B tìm ba là vì cô muốn có một người ba. Giống như những bạn học khác, có một người ba có thể họp phụ huynh cho họ, có thể đứng ra bảo vệ họ khi bị bắt nạt.
Nhưng làm sao cũng không ngờ rằng lý do của Tô Bối lại nông cạn như vậy.
“Chẳng phải dù không có người đó thì chúng ta vẫn sống rất tốt đó sao, hơn nữa em cũng có thể nuôi chị mà.” Tô Tiểu Bảo không phục nói.
“Khác chứ.”
Dù cho Tô Tiểu Bảo rất thông minh, dù cho Tô Bối đã học được rất nhiều thứ trong bốn năm ở dị thế kia, nhưng chỉ cần họ vẫn còn là trẻ vị thành niên thì có rất nhiều chuyện họ có muốn cũng không làm được.
Cho dù là cái kết trong phiên ngoại tiểu thuyết hay cái kết trong mơ thì cũng là thứ Tô Bối không muốn nhìn thấy, cô không thể để Tô Tiểu Bảo đi đến tương lai như vậy, cho nên dù thế nào thì cô cũng sẽ tìm tới Tần Thiệu.
Ít nhất người này có khả năng cung cấp cho họ một môi trường bình thường để lớn lên.
Mặc dù trong tiểu thuyết, cuối cùng Tần Thiệu sẽ thảm bại trong cuộc tranh giành với nam chính, rơi vào cái kết táng gia bại sản, nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau.
Ít nhất thì bây giờ anh Tần vẫn là một người lợi hại luôn giẫm nam chính dưới bùn lầy.
“Nhưng em cảm thấy Tần Thiệu kia… Không phải người tốt lành gì.” Tô Tiểu Bảo suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng nói.
Tô Bối: “…”
Vấn đề anh Tần có phải là người tốt hay không thì quả thực rất mơ hồ.
Trong tiểu thuyết, Tần Thiệu với tư cách là đối thủ của nam chính, là một vai boss phản diện xuyên suốt toàn văn, được miêu tả thành một tên xấu xa nham hiểm xảo trá, thủ đoạn hung tàn, lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ngoài việc không ưa nam chính và cách đối xử với đối phương có phần mạnh mẽ ra thì dường như Tần Thiệu cũng chưa từng làm chuyện phi pháp hay gϊếŧ người phóng hỏa gì cả.
Đương nhiên, sự đáng sợ của Tần Thiệu cũng là sự thật.
“Tô Tiểu Bảo, em phải nhớ kỹ một điều, cho dù ông ấy có phải người tốt hay không thì ông ấy cũng là ba của chúng ta.”
Dứt lời, Tô Bối lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Với lại, hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu.”
…
Lúc Trần Đức từ trong phòng họp đi ra thì tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chị em họ.
Hóa ra trong mắt của hai đứa trẻ này, anh Tần không phải là người tốt sao?
Còn nữa, cô bé à, câu cuối cùng “Hổ dữ không ăn thịt con” là nghiêm túc đấy hả?
Trần Đức vô thức quay đầu liếc nhìn cánh cửa của phòng tiếp khách để chắc chắn anh Tần ở bên trong hẳn không thể nghe được lời đánh giá của hai đứa nhỏ này về mình, lúc này mới cố tình ho khan một tiếng rồi bước đến trước mặt hai chị em.