Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác

Chương 6

Hành động đột ngột của Tô Bối khiến mấy người Chu Hồng Mai đều ngớ người.

Đáng lẽ đối mặt với bọn họ, con người này phải run rẩy sợ sệt mới đúng chứ? Tại sao giờ Tô Bối lại bình thản như vậy?

Đặc biệt là ánh mắt lúc này của Tô Bối quá bình tĩnh, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Chu Hồng Mai: “Rốt cuộc mày đã nói gì với lão Vương hả?

“Chẳng nói gì cả, chỉ là báo cáo lại hết với thầy chuyện hôm qua mấy người đánh tôi như thế nào thôi.” Tô Bối trả lời, giọng điệu thản nhiên.

Trước đây có thể là cô sợ bọn họ, nhưng mà trong mắt của Tô Bối hiện giờ thì mấy người này cũng chỉ là mấy đứa con gái hư hỏng tuổi vị thành niên, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu và thích tỏ vẻ thôi.

Do thái độ của Tô Bối đột nhiên trở nên mạnh mẽ, mấy người Chu Hồng Mai bỗng quên luôn cả chuyện động tay đánh người.

Chu Hồng Mai hầm hè: “Mày tưởng tố cáo với thầy giáo là có tác dụng à? Muốn để nhà trường xử phạt bọn tao, để bọn tao bị đuổi học đúng không?”

“Tôi không hề nghĩ như thế, tôi báo cáo chuyện ngày hôm qua với thầy giáo chỉ là để báo trước thôi.”

“Mày nói thế là sao?”

“Nói sao thì nghĩa vậy, nếu như trong thời gian này mà tôi có chuyện gì hoặc xảy ra tai nạn gì thì mấy người cũng đừng hòng thoát được liên đới.”

“Mẹ kiếp nhà mày!”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Tô Bối liền phổ biến kiến thức pháp luật về vấn đề bạo lực học đường cho mấy người này hiểu, giọng điệu bình tĩnh, logic rành mạch, còn không quên lấy ví dụ một vài trường hợp tương tự.

Khi tuyết lở thì không có một bông tuyết nào là vô tội cả. Tô Bối bỗng nhớ đến một câu nói như thế.

Nghe Tô Bối nói xong, sắc mặt của mấy người Chu Hồng Mai cứ như là gặp phải ma vậy.

Lẽ nào vì trận đòn dằn mặt hôm qua của bọn họ đã giúp cho con bé này đả thông hai mạch Nhâm Đốc luôn rồi? Chỉ có một đêm mà level của Tô Bối đã được nâng lên nhiều như thế?

“Mày đừng có bịp tao.” Giọng điệu của Chu Hồng Mai trở nên thiếu tự tin.

“Chẳng phải mấy người có điện thoại à? Nếu không tin thì mấy người tự lên mang mà tra.”

“Còn nữa” Tô Bối lại chỉ vào điện thoại ở trên bàn nói: “Đoạn video này mấy người muốn phát tán lên mạng thì cứ việc, nhưng mà đừng có trách tôi không nhắc trước mấy người, nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì đoạn video này chính là bằng chứng đấy.”



Lúc này, Tô Tiểu Bảo bị lừa lên văn phòng cũng đã quay lại.

Vừa bước vào lớp học thì đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Bối bị mấy cô nàng Chu Hồng Mai vây quanh, nhưng cô lại nói cho đối phương không mở nổi miệng.

Thấy Tô Bối không có chuyện gì, Tô Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại sinh ra một cảm giác yên tâm kỳ quặc như “con gái nhà mình đã lớn khôn” vậy

Vì Tô Tiểu Bảo đã quay lại rồi nên mấy người Chu Hồng Mai có muốn làm gì Tô Bối thì cũng đành bó tay.

“Mày đừng có tưởng mày nói cho thầy giáo biết chuyện này thì tao sẽ sợ, mày mà vẫn còn muốn thọc gậy bánh xe nữa thì bọn tao vẫn sẽ cho mày một bài học.” Để lại câu nói dằn mặt này xong thì Chu Hồng Mai quay lưng bỏ đi.

Không còn chuyện gì để xem nữa, các học sinh xung quanh cũng dắt nhau về chỗ ngồi của mình, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Bối mang thêm vẻ khó hiểu.

Trong số đó còn có một ánh mắt phức tạp đang nhìn Tô Bối, chỉ có điều là cô không hề để ý đến.



“Chị Mai, chuyện này chúng ta cứ để như vậy sao?” Một nữ sinh đi phía sau Chu Hồng Mai không cam tâm, mở miệng hỏi.

“Không kệ thế thì mày nói xem phải làm thế nào, ép chết nó thì chúng ta đi ngồi tù cả lũ à?” Sắc mặt của Chu Hồng Mai không hề tốt chút nào quay ra hỏi lại.

Cái ví dụ có người đã tự thiêu chỉ vì bị bạo lực học đường mà lúc nãy Tô Bối nói, không biết là có thật hay không, nhưng mà nghe thôi đã thấy rất đáng sợ rồi.

“Thế…” Nữ sinh đó cau có nói.

Nếu như nói ở lớp này ai là người ghét Tô Bối nhất thì cô nàng nhất định sẽ được xếp vào danh sách ba người đứng đầu.

Cô ta ghét Tô Bối không phải là vì cậu Từ. Cô ta không hề thích cậu Từ, người cô ta thích là ủy viên thể thao của lớp bọn họ.

Nhưng mà cô ta lại phát hiện ra một bí mật là ủy viên thể thao lại đi yêu thầm Tô Bối.

“Vậy…vậy đoạn video đó, chúng ta có đăng lên mạng không?’

“Đăng cái mẹ gì!”

“Hôm qua là ai trong chúng mày quay cái video đó, đưa điện thoại cho tao.” Chu Hồng Mai lo lắng đoạn phim đó sẽ thật sự bị lan truyền và trở thành bằng chứng. Trừ điện thoại của cô ta ra, cô ta định sẽ xóa hết đoạn ghi hình trong điện thoại của mấy người họ.

“Từ San San, điện thoại của mày đâu?”

“Điện thoại của em đem đi sửa rồi, hơn nữa hôm qua em thấy mấy người Chu Hiểu đều quay lại rồi nên em không quay nữa.”

“Thôi được rồi.” Chu Hồng Mai nói không chút kiên nhẫn, cũng không hề nghĩ rằng Từ San San sẽ nói dối.

“Lát nữa mà lão Vương gọi chúng ta ra để hỏi chuyện ngày hôm qua thì chỉ cần nói là không biết, không ai được thừa nhận đấy nhé.”