Một Nhà Chúng Tôi Đều Là Vai Ác

Chương 1

“Nóng…”

Tô Bối cảm thấy mình sắp bị thiêu chết luôn rồi.

Là thứ gì đang đè trên người cô, mau lấy nó ra. Cô sắp không thở được nữa rồi!

Khát vọng sống mãnh liệt khiến Tô Bối cố sức mở mắt ra.

Đập vào mắt là một chiếc ô lớn màu trắng in quảng cáo [Bệnh viện Nam khoa Họa Hạ] treo dưới ngọn đèn trên trần nhà.

Ánh đèn mờ nhạt xuyên qua chiếc ô, vẫn có thể mơ hồ thấy được mạng nhện của côn trùng giăng ở mặt kia chiếc ô và những dấu vết để lại khi mái nhà bị đột.

Cô đang nằm mơ sao?

Cảnh tượng trước mắt khiến Tô Bối cảm thấy giống như đã cách một đời, nhưng lại quen thuộc đến mức khiến cô muốn khóc.

Theo tiếng động lạch cạch vang lên bên tai, Tô Bối khẽ đảo mắt, lập tức nhìn thấy bóng dáng thiếu niên áo trắng dưới ngọn đèn.

Lúc này, thiếu niên đang đứng ở đầu giường lục tung tất cả các loại vải có thể tìm được trong nhà, nếu tìm được sẽ đắp hết lên người cô. Thỉnh thoảng còn lật khăn ướt trên trán Tô Bối lên rồi đắp cái khác. Động tác lo lắng mà vụng về.

“Tô…”

Tô Bối cố gắng vùng vẫy một lúc, muốn đẩy ‘Ngũ Chỉ Sơn’ đè trên người ra.

Động tĩnh này đã thu hút sự chú ý của chàng trai.

Trong chớp mắt, thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt vốn đang hốt hoảng và sợ hãi sáng lên: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”

“Đừng cử động!” Nhận ra ý đồ của Tô Bối, thiếu niên nhanh chóng nhào tới, đè “ngọn núi lớn” đang bị Tô Bối dời đi, nhân tiện phủ chiếc áo khoác quân đội mới vừa tìm được lên người Tô Bối, nhét hai tay áo dưới lớp chăn.

“Em thấy khá hơn chút nào không? Còn chỗ nào không khỏe không?”

Tô Bối ngây người nhìn thiếu niên, lắc đầu, cất giọng khàn khàn mà nhỏ xíu: “Chị muốn uống nước.”

Không bao lâu sau, thiếu niên bưng cốc nước tới, ôm Tô Bối được quấn chặt dậy khỏi giường, đút nước đến bên miệng Tô Bối.

Nhìn Tô Bối cúi đầu uống nước, thiếu niên còn chưa kịp nếm trải niềm vui của việc tưởng như đã mất mà tìm lại được, cuối cùng cũng bùng nổ những cảm xúc vẫn luôn dồn nén trong lòng vào giờ phút này: “Em bị ngốc sao? Anh đã nói anh không ở đó thì em đừng trêu chọc những người kia. Em không nghe, còn ngu ngốc sáp lại, bây giờ thì tốt rồi!”

Tô Bối dựa vào người chàng trai, ngửi mùi xà phòng thoang thoảng trên người cậu, cuối cùng cô cũng tin rằng tất cả những điều này không phải là mơ.

Nghe những lời trách cứ của thiếu niên, xoang mũi Tô Bối chua xót, “òa” một tiếng khóc lên.

“Hức, Tô Tiểu Bảo!” Nước mắt trào ra cứ như không cần tiền.

Đối mặt với việc Tô Bối đột nhiên khóc thất thanh, thiếu niên được gọi là “Tô Tiểu Bảo” lập tức luống cuống: “Anh cũng đâu nói gì, em khóc gì chứ?”

Cậu mới nói một câu, sao cô lại cảm thấy ấm ức rồi.

Hơn nữa, vốn dĩ là Tô Bối không nghe lời cậu, đi vào nhà vệ sinh với đám nữ sinh lông bông đó.

Hôm nay cậu được phân công quét dọn phòng y tế của trường, vừa trở về đã không thấy Tô Bối đâu nữa. Đợi đến lúc chạng vạng tối, cuối cùng cậu cũng tìm được Tô Bối trong phòng vệ sinh nữ của trường, cả người cô đã ướt sũng, co quắp trong góc phòng bị chặn lại.

Nghĩ đến tình hình lúc đó, hốc mắt Tô Tiểu Bảo lập tức đỏ lên.

Mái tóc ngày nào cũng được cô gái chải chuốt khéo léo giờ lại rơi tán loạn, nhưng cho dù như vậy cũng không che được những vết sưng tấy trên mặt cô. Không chỉ trên mặt, trên người cũng có không ít vết đỏ. Bộ đồng phục vốn mặc trên người Tô Bối bị ném vào nhà vệ sinh bẩn thỉu, căn bản không thể nào mặc lại.

Nếu như không phải vội vã đưa Tô Bối đi, khoảnh khắc đó, Tô Tiểu Bảo thật sự muốn lao đi liều mạng với những người kia.

Tô Tiểu Bảo: “Đừng sợ, không sao nữa rồi.”

Tô Bối lắc đầu.

Cô khóc không phải vì chuyện kia.

Trong mắt Tô Tiểu Bảo, đây chỉ là khung cảnh một buổi chiều.

Chỉ có Tô Bối biết, những gì cô vừa trải qua không chỉ có những chuyện này.



Cô và Tô Tiểu Bảo sinh ra ở nông thôn. Người phụ nữ tên là Tô Mai sinh bọn họ ra không bao lâu đã biến mất.

Bà Vương là người trong thôn được thuê để chăm sóc Tô Mai trong lúc bà ta mang bầu. Sau khi Tô Mai rời đi, bà Vương thấy cặp song sinh này đáng thương nên đã nhận nuôi bọn họ.

Cha ruột không rõ, mẹ ruột bỏ đi, trong mắt người ngoài, cặp song sinh này nghiễm nhiên trở thành con hoang không rõ nguồn gốc.

Từ nhỏ đến lớn, cô và Tô Tiểu Bảo thường bị những người xung quanh khinh thường, càng không ít lần bị những đứa trẻ gần đó xúm lại bắt nạt.

Trong trường cũng vậy.

Cái gì mà “cùng đi vệ sinh”, cô bị điên mới đi vệ sinh với đám nữ sinh lông bông đó.

Tô Bối bị mấy cô gái đó cưỡng ép kéo vào nhà vệ sinh nữ.

Về phần những bạn học vây xem xung quanh thuật lại với Tô Tiểu Bảo thế nào mà khiến Tô Tiểu Bảo cho rằng là cô đi vệ sinh cùng với bọn họ thì cô không rõ.

Ký ức cuối cùng về thế giới của Tô Bối này dừng lại ở vụ bắt nạt kia.

Lúc được Tô Tiểu Bảo tìm thấy, cả người cô đã mất ý thức, hơn nữa còn sốt cao.

Tô Bối cho rằng mình sẽ chết.

Thế nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cô lại phát hiện ý thức của mình tiến vào một thế giới khác, vào cơ thể của một người khác.

Cô ngơ ngơ ngác ngác sống ở thế giới đó mấy năm.