EDITOR: MẬT MẬT
Hai người im lặng bước đi dưới sự dẫn đường của Mục Tùng. Ngu Nhiễm đều không phát hiện được bất tri bất giác đã ra khỏi cửa của bệnh viên Lục Quân.
Ý tứ của Mục tham mưu trưởng rất rõ ràng. Nếu ở bệnh viện gặp được Bác sĩ Chung thì anh nhảy sông Hoàng Hà cũng không giải thích rõ được.
"Thủ trưởng, anh từng gặp qua chuyện thật sự khó xử sao?" Ngu Nhiễm đi bộ ở bên trong, cùng Mục Tùng sóng vai, mở miệng hỏi.
"Thủ trưởng?" Mục Tùng quyết định muốn tiểu cô nương này sửa lại xưng hô đối với mình: "Gọi tên của tôi, Mục Tùng." Giọng nói của anh nghe rất nghiêm túc, ngữ khí này như khi anh đang xử lí công việc, nhất thời khiến Ngu Nhiễm nhíu mày.
"Anh lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, nếu gọi tên sẽ không lễ phép!" Cô nói rất có lý.
Mục Tùng: "........"
Ngu Nhiễm trừng mắt nhìn: "Nếu gọi là Mục đại ca, tôi cũng chịu không được a! Rất buồn nôn!"
Mục Tùng liếc cô một cái, mặt như cũ không chút thay đổi: "Tôi cũng chịu không nổi, gọi tên tôi."
"Aaa, được, thủ trưởng đại nhân."
Mục Tùng: "........."
Quên đi, cô ấy vẫn là một đứa nhỏ!
"Có, rất khó giải quyết." Cho dù mở đầu tranh luận vấn đề xưng hô, nhưng Mục Tùng vẫn không bỏ qua vấn đề của Ngu Nhiễm.
"Hả? Là chuyện gì? Anh mà cũng có chuyện khó giải quyết sao?" Ngu Nhiễm tò mò, tuy rằng số lần cô gặp Mục Tùng đếm trên đầu ngón tay đều có thể. Nhưng không biết vì cái gì, cô đối với người đàn ông này có sự tín nhiệm mù quáng.... Sùng bái. Có thể nguyên nhân ban đầu cô chú ý đến anh là một thân quân phục trên máy bay, cảm thấy được cảm giác khí thế uy nghiêm, làm người ta không khỏi phải tín nhiệm anh.
Mục Tùng không thể hiểu được mạch não của Ngu Nhiễm cổ quái nhìn cô một cái: "Tôi cũng không phải siêu nhân, tự nhiên cũng có rất nhiều chuyện không giải quyết được."
Ngu Nhiễm: ".........."
Lúc này, đi ngang qua một vòi phun nước. Mục Tùng đi ra ngoài rìa của con đường, khi một chiếc xe đi ngang qua, anh hơi nghiêng người, chặn những giọt nước li ti bắn tung tóe trong không khí: "Có rất nhiều chuyện mình gặp phải mà không thể ngăn cản được, Nếu đã như vậy thì hãy thuận theo tự nhiên, bình tĩnh nhận lấy. Có rất nhiều chuyện chúng ta sẽ cảm thấy rất khó để giải quyết, vậy hãy cố gắng làm cho bản thân mình mạnh mẽ, nếu có nhiều phức tạp như vậy, thì hãy làm cho chúng trở nên đơn giản."
Khi Mục Tùng nói ra những lời này, nghĩ đến mười năm trước khi Mục Loan bị bắt cóc và gần như bị tự kỷ.
Chuyện này đều là vết thương của những người trong nhà bọn họ. Ai cũng không muốn vạch trần ra, cứ thuận theo tự nhiên, thời gian sẽ là liều thuốc để mọi thứ tốt lên.
Bởi vì Mục Tùng nghiêng người, Ngu Nhiễm cảm nhận được hình như chóp mũi của mình đυ.ng phải ngực của anh. Cô giống như ngửi được mùi sữa tắm nhưng nó đã sớm tan biến.
Đã đi ngang qua vòi nước, Mục Tùng cũng tự nhiên bảo trì khoảng cách với cô.
Bên tai Ngu Nhiễm có chút nóng lên, tay túm lấy quần áo của chính mình, không biết mở miệng thế nào.
Hai người đi đến một ngã ba trong cầu vượt. Mục Tùng giơ tay và nhìn thời gian. Anh nhìn thấy Ngu Nhiễm cúi đầu và không biết đang suy nghĩ cái gì: "Còn muốn nói cái gì sao? Nếu không, tôi đi trước."
Ngu Nhiễm lúc này mới ngẩng đầu, động tác kế tiếp liền túm lấy ống tay áo của người đàn ông trước mặt.
"....Quên đi." Do dự hai giây, cô buông ta ra: "Anh đi đi."
Mặc dù Ngu Nhiễm nói không muốn liên quan bất cứ điều gì với Ngu gia. Nhưng tình huống của lão thái thái đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, hiện tại những lời dí dỏm cô cũng không nói ra được.
Mục Tùng thấy đây là tốt nhất, tiểu cô nương không có nói những chuyện yêu đương với anh. Anh vừa mới quay người, Ngu Nhiễm liền bị người khác ngăn cản.
Hôm nay Ngu Nhiễm cảm thấy mình rất xui xẻo, đã đến thành phố B rồi mà còn có thể gặp được Phùng Học Mậu.
Thấy người đàn ông chặn trước mặt mình, Do tâm trạng cô đã không tốt cúi đầu như là hét lên về phía Phùng Học Mậu: "Tránh ra!"
Trong giọng nói của cô mang theo vài phần phiền chán.
Phùng Học Mậu cũng không có tránh ra, ngược lại kéo lấy tay cô, ánh mắt hiện lên tia hung ác.
"Ngu Nhiễm! Tôi có lời muốn nói với cô!" Phùng Học Mậu cảm thấy huyệt thái dương mình đang muốn nổ tung. Từ khi hắn biết Ngu Nhiễm xin phép về thành phố B, cả ngày hắn ở công ty đứng ngồi không yên.
Ngu Nhiễm vì cái gì muốn đến thành phố B? Phùng Học Mậu chỉ có thể nghĩ đến người đàn ông kia. Tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng hắn nhận định được người kia chắc chắc là một lão gìa.
"Tôi không có gì muốn nói!" Ngu Nhiễm cảm thấy người này chính là âm hồn không tan. Hiên tại không phải bên cạnh hắn đã có niềm vui mới sao? Như thế nào lại nhớ thương "Niềm vui cũ" là cô?
Phùng Học Mậu cũng không buông tay cô ra: "Cô không phải về gặp người đàn ông kia sao? Ngu Nhiễm! Sao cô lại sa đọa như vậy?" Hắn vô cùng đau đớn nói.
Phùng Học Mậu ngẫm lại chính mình cũng có tiền đồ, khi biết được Ngu Nhiễm bị người ta "Bao nuôi". Hắn nghĩ muốn buông tay người phụ nữ này. Cho nên ở công ty rất nhanh hắn liền tìm được Diệp Tình. Nhưng hắn vừa thấy cô, hắn biết được chính mình không buông bỏ được Ngu Nhiễm. Sau khi Ngu Nhiễm nghỉ phép được ba ngày, hắn liền chạy đến thành phố B.
Ngu Nhiễm nghe trong lời nói của Phùng Học Mậu, lại cảm thấy phiền toái. Ánh mắt gắt gao nhìn người đàn ông đang kéo lấy tay cô: "Anh là cái thá gì mà quản tôi? Buông tay!"
"Không được!" Phùng Học Mậu nghĩ hôm nay hắn muốn nói chuyện nghiêm túc với Ngu Nhiễm. Hắn túm lấy Ngu Nhiễm, không cho cô rời đi.
Ngu Nhiễm lấy bàn tay không bị túm lấy từng chút từng chút gỡ bàn tay mà Phùng Học Mậu đang giữ lấy tay của mình, ánh mắt lạnh lùng: "Anh ở đây phát điên cái gì?" Ngu Nhiễm xem người đàn ông trước mặt đang phát điên.
Phùng Học Mậu có phải hay không có bệnh? Hay đây là loại bệnh phát theo thời gian?
"Tôi cũng hiểu được tôi điên rồi! Bằng không vì cái gì lại để bụng một người phụ nữ hám giàu như cô!" Phùng Học Mậu hung hăng nói.
Ngu Nhiễm bị bàn tay to nắm lấy tay mình đến phát đau, trong lòng thật sự rất tức giận. Hiện tại muốn tát một cái vào mặt âm hồn không tan này. Nhưng ta cô còn chưa nâng tay lên, bên người liền có một người, lấy tay nắm lấy cổ áo của Phùng Học Mậu....
"Buông tay."
Giọng nói thực bình tĩnh, không có chút gợn sóng, nhưng những lời nói này mang theo mười phần mệnh lệnh. Phùng Học Mậu như vậy lại có thể buông tay.
Giây tiếp theo, Phùng Học Mậu bất ngờ phản ứng lại. Quay đầu lại và muốn hét thẳng vào mặt người đang kéo cổ áo hắn. Tuy nhiên khi quay lại nhìn thấy Mục Tùng, hắn sững sờ.
Sự sắc xảo trong mắt người đàn ông nhìn không bỏ sót được cái gì.
Vẻ mặt thực lãnh đạm còn mang theo sự khinh thường.
"Anh là ai?" Rốt cuộc cũng là thái tử gia, cho dù bị người ta nắm lấy cổ áo nhưng cũng không lộ ra nửa điểm sợ hãi.
Mục Tùng đi về bên cạnh Ngu Nhiễm, nhìn thấy đôi mắt của tiểu cô nương có chút hồng lên. Anh hình như lại nghe tiếng thở dài trong lòng mình.
Cái này làm sao cho tốt? Hình như anh gặp rắc rối rồi.
"Rất đau sao?" Mục Tùng không thèm để ý Phùng Học Mậu đang đứng ở đối diện. Nhấc cổ tay của Ngu Nhiễm lên cẩn thận kiểm tra, hoàn toàn xem Phùng Học Mậu là không khí.
Mục Tùng thấy trên cổ tay của Ngu Nhiễm hiện lên vết sưng đỏ, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.
Cái này phải dùng bao nhiêu lực mới làm cho cổ tay của tiểu cô nương đỏ một mảng như vậy? Trong lòng anh có chút tức giận. Cảm thấy hồi nãy mình không nên nắm lấy cổ áo của hắn ta mà đem người đàn ông đó ném thẳng vào thùng rác.
Tên hổn đản này! Mục tham mưu trưởng nghĩ thầm.
Nhưng lúc nãy Ngu Nhiễm không phối hợp với anh lắm.
Tuy Ngu Nhiễm rất cảm kích Mục Tùng kịp thời xuất hiện để giải vây cho mình. Nhưng cô không ngây thơ đến mức sẽ lợi dụng Mục Tùng lừa Phùng Học Mậu cút đi. Thẳng thắn mà nói, cô theo đuổi anh là tình nguyện, cho dù bị cự tuyệt có khổ sở cũng không muốn ở bên người này biểu lộ ra cái gì.
Chẳng lẽ người đàn ông nào cũng có tinh thần trọng nghĩa? Rõ ràng biết con gái đều có lòng mến mộ với anh hùng, anh ở đây để gây rắc rối! Chẳng lẽ anh không biết anh càng làm như vậy, chính mình sẽ thấy anh tốt hơn?
Muốn tới gần nhưng lại bị cự tuyệt cảm giác đó thật tệ.
Ngu Nhiễm có chút tức giận đem tay của người đàn ông này bỏ ra, dùng ánh mắt đỏ nhìn người đàn ông đang mặc quân trang trước mặt: "Không liên quan đến chuyện của anh!"
Giọng nói tùy hứng ngang ngược, rồi lại mang theo vẻ xinh đẹp chọc cho người ta có ý nghĩ – thương xót.
Thế nhưng Mục Tùng cũng không tức giận, chính là ôn nhu ôm cô vào trong lòng ngực.
Trên người đàn ông này có một cỗ mùi hương rất đặc biệt, hơi thở cực kì bá đạo. Ngay cả khi anh không cố ý đến gần Ngu Nhiễm, nhưng toàn bộ hô hấp của Ngu Nhiễm đều bị anh cuốn lấy. Mùi hương như vậy khiến người ta có chút thần hồn điên đảo.
"Ngu Nhiễm, ai vậy?" Phùng Học Mậu đứng một bên nhìn thấy một màn này cũng hoa cả mắt, cô gái mình thích cư nhiên bị một người đàn ông cường ngạch ôm vào trong ngực, trong lòng hắn không cao hứng lắm.
Cô còn muốn thoát khỏi tay của Mục Tùng nhưng lại bị anh ôm lại, cô đột nhiên im lặng. Cô vừa muốn nói gì, đã bị người đàn ông này nói trước: "Chính là quan hệ mà anh nghĩ."
Giọng nói của Mục Tùng vĩnh viễn mang theo một cổ công chính và cương trực. Nếu đổi là người khác, giọng nói này sẽ mang chút cổ hủ và cứng nhắc.
Phùng Học Mậu cười lạnh một tiếng: "Để tôi xem đến cuối cùng là cái quan hệ gì? Ngu Nhiễm, cô tự mình nói đi. Đến tột cùng cô có bao nhiêu đàn ông?" Hắn cũng không tin tưởng người đàn ông hiện tại đang ôm Ngu Nhiễm là kẻ có tiền, có thể bao dưỡng Ngu Nhiễm.
Ngu Nhiễm tức giận phát run, cái gì mà có mấy người đàn ông? Mẹ kiếp! Con mẹ nó oan cho cô quá! Cô hiện tại một người đàn ông cũng không có! Hiện tại người đang ôm cô, cô rất muốn, nhưng thậm chí người ta không cho cô cơ hội!
"Cho dù tôi có một vạn đàn ông, trong đó cũng sẽ không có anh!" Ngu Nhiễm hận không thể dùng hai bàn tay của mình để tát vào mặt Phùng Học Mậu.
Ngay tại khi cô tức giận đến phát run vẫn được Mục Tùng ôm vững vàng trong ngực, chợt nghe đươc từ trên đỉnh đầu truyền đến một câu nói không vội vàng: "Nhiễm Nhiễm chỉ có một người đàn ông, vị tiên sinh này có gì hiểu lầm?"
Mục Tùng cường thế không chịu thỏa hiệp, ánh mắt kiên định mang theo ánh sáng. Vẻ mặt tuy không nói kiêu căng nhưng tuyệt đối không có vẻ thân thiết. Một người đàn ông quen ra lệnh quanh năm, đứng trước mặt mọi người, sẽ luôn nổi bật ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đứng cạnh một người phụ nữ nhỏ nhắn với một tư thế bảo vệ mạnh mẽ, chắn trước mặt Ngu Nhiễm.
- ---
Đôi lời editor:
Tội nghiệp anh Mậu 5 giây... Anh í không phải là chất xúc tác giúp Mục thúc nhận ra tình yêu của mình đâu mọi người owiiii.
+
Chuyện hay còn ở phía sau...