Chầm Chậm Vương Vấn​

Chương 12

Lá thư thứ mười hai.

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi anh,

Em đã từng mất phương hướng, từng cô độc nhưng sau tất cả những gì em vừa trải qua trong vài tháng qua, suy nghĩ đó có lẽ là sai lầm của em. Điều em hạnh phúc nhất, đó là đã gặp được anh.

Đây có lẽ là lá thư cuối cùng của em, vì những lá thư này đã không còn quan trọng nữa rồi! Anh, cũng sẽ đi cùng với em đúng không?

Thân ái,

Cô gái tìm kiếm hạnh phúc.

* * *

Trong không khí lạnh giá của một ngày mùa đông, cô gái lười biếng cuộn mình trên chiếc giường, lăn lốc một hồi xong liền chậm chạp bước xuống giường. Đôi mắt khẽ liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, môi mở ra một đường cong.

Tại cửa hàng bánh ngọt quen thuộc, hương thơm của những chiếc bánh vẫn ngào ngạt bao quanh, mùi hương của những hạt cà phê mới say vẫn lơ lửng trong không trung, khiến người ta không ngừng bị lôi kéo đến đây, nhưng hôm nay cửa hàng vẫn chưa có dấu hiệu mở cửa, một tấm biển treo trên nắm đấm cửa có ghi: "Cửa hàng sẽ mở cửa trễ hai tiếng so với thường ngày, thật xin lỗi vì sự bất tiện này, trân trọng cám ơn quý khách vẫn luôn ủng hộ".

Ding.. ding..

Tiếng chuông nhỏ của cửa hàng vang lên, cô gái nhẹ nhàng bước vào, đập vào mắt cô đầu tiên có lẽ hình bóng đơn độc của chàng trai ngồi đó. Cậu vẫn vậy, nhưng gương mặt thiếu sức sống cùng nụ cười thường ngày đã không còn.

- Vấn Vấn.

- Cậu gầy rồi! Anh chủ tiệm không chăm sóc cậu sao?

Cậu không trả lời, im lặng nhìn cô. Đôi mắt thâm quầng nhìn cô, tựa như trách móc cùng tự hỏi. Cô gái thở dài, lên tiếng:

- Cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ chịu không nổi a!

- Ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện một chút.

- Ừ.

Cả hai đều im lặng, vẫn chưa có ai mở lời, chỉ đơn giản đưa mắt nhìn ra bên ngoài lớp kính. Hôm nay, cô gái đã chọn chỗ ngồi bên cạnh người bạn của mình, không phải là đối diện nhưng là vai kề vai ngang hàng với cậu. Không khí ấm áp bao phủ cả không gian, con người cũng cảm thấy bình yên, tựa như đang ở một thế giới khác, họ chỉ là người ngoài cuộc, quan sát cuộc sống của nhân loại đang vội vàng trôi qua.

- Diệp Hy, tớ đã tìm được người mà mình tìm rồi.

- Là người đó sao?

- Ừ. Anh ấy rất tốt. Tớ.. Đã luôn sợ hãi, những câu hỏi cứ không ngừng hiện lên trong đầu tớ, nhưng giờ đã không còn quan trọng..

- Vấn Vấn, có chuyện gì đã xảy ra khi tớ đi vậy?

Không gian một lần nữa lại im lặng, có người dù bạn luôn thấy họ gần ngay bên cạnh, nhưng thật ra bạn luôn biết họ cách rất xa, Diệp Hy có phải đang có suy nghĩ đó hay không? Cô gái lại lên tiếng:

- Hy, tớ vẫn luôn rất ngưỡng mộ cậu, cậu biết chứ? Tớ thật ra, đã từng.. À! Không, tớ vẫn đang luôn ghen tị với cậu. Tớ biết là, cuộc sống này là vậy "Núi cao còn có núi cao hơn". Nhưng cậu biết không? Tớ còn không phải là một ngọn núi nữa là, tớ chỉ là một nắm đất nho nhỏ dưới đất được cô bé nhỏ vun lên mà thôi! Từ nhỏ đến lớn, dù có cố gắng như thế nào, tớ cũng không thể bằng người khác được. Tớ đã từng rất ghét bản thân mình, bây giờ thì vẫn ghét cậu biết đấy.. Có lẽ đã ít hơn rất nhiều rồi ha ha..

Tiếng cười vui vẻ nhưng sao lại có cảm giác chua chát vậy? Cả một căn phòng đầy ắp bàn ghế, nhưng chỉ có hai người bọn họ, cô gái vẫn kiên quyết nhìn phía trước, đôi mắt xa xăm xuyên thủng qua hàng ngàn con người đang chuyển động qua lại. Chàng trai vẫn duy trì im lặng, lắng nghe người đang nói bên cạnh, không cắt ngang cũng không nhìn sang. Cô lại tiếp tục:

- Khi được nhận vào công ty này, tớ đã nghĩ: "A! Cuối cùng cũng được đền đáp công sức", tớ đã quá ngây thơ rồi! Sau đó, cậu xuất hiện, tớ như trở về khi bản thân còn bé vậy: Ngốc nghếch, hậu đậu, không làm được việc gì ra hồn cả.

- Không phải.. Cậu..

- Hy, cậu thật sự rất tốt bụng, cho nên đừng áy náy gì cả, cậu không có lỗi gì cả. Giờ tớ đã tìm ra được công việc phù hợp, tớ đã gặp được Uyên, nơi thật sự thuộc về mình. Cuộc sống hiện giờ của tớ rất tốt, tớ.. rất hạnh phúc. Cho nên, cậu phải chúc phúc cho tớ đấy, biết không?

- Tớ có thể thấy nó, thật tốt quá rồi!

- Mau cười lên cho tớ xem, mau lên.

Cô gái vờ tức giận trừng cậu, chàng trai bật cười, cả không gian như bừng sáng đầy sức sống. Một bóng dáng quen thuộc khác bỗng xuất hiện, chủ tiệm dịu dàng ngồi xuống đối diện hai người, chiếc bàn cũng xuất hiện vài chiếc dĩa bánh, anh chàng lên tiếng:

- Bánh mới làm xong, Vấn Vấn đánh giá giúp anh được không?

- Hì hì, vấn đề khó như thế cứ để em lo, em sẽ đánh giá khách quan nhất cảm giác của em, cứ yên tâm.

Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, chạm xuống đất rồi lại tan chảy trong không khí. Cả một bầu trời trắng xóa, màu trắng thuần khiết và lạnh lẽo bao phủ cả thành phố. Thời tiết buổi sáng đầy mây và tuyết rơi, mùa đông vẫn đang tiếp diễn.