Chầm Chậm Vương Vấn​

Chương 10

Lá thư thứ mười.

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi anh,

Em vừa trải qua một biến cố lớn trong cuộc đời mình và một bất ngờ còn lớn hơn xuất hiện: Người đàn ông kì lạ và tài giỏi tỏ tình. Em không biết nên vui mừng hay lo sợ nữa, người đó có thể là anh không? Anh hãy nói em biết đi, có phải là anh không?

Thân ái,

Cô gái rắc rối.

* * *

Một buổi sáng mùa thu ảm đảm, ánh mặt trời bỗng bị che khuất bởi đám mây xám xịt, trút xuống mặt đất những hạt nước nặng trịt, bắt đầu rả rít không ngừng, cảnh vật cũng vì thế mà buồn theo. Trên chiếc xe màu đen đang chạy băng băng, cô gái bất an thấp thỏm, nhìn giọt nước cứ thay nhau rớt xuống mặt kính, khiến tâm trạng không tốt lại càng xuống dốc trầm trọng hơn.

- Sẽ không có chuyện gì.

- Cám ơn anh, nợ cũ chưa trả mà lại nợ anh thêm mất rồi.

- Em không cần..

Giám đốc Hà chợt ngừng lại, nhíu lông mày. Cô gái ngạc nhiên nhìn anh, không khí gượng gạo khiến cô im lặng. Trên đường đi, cả hai đều không nói câu nào nữa.

- Đã tới nơi rồi, cám ơn anh.

Cô khẽ cúi đầu, mỉm cười nhìn anh. Nhìn cửa bệnh viện chỉ còn cách một con đường, giám đốc Hà không nói gì, chỉ gật đầu lại, thân thể cứng ngắt xoay người lại. Cô gái nắm hai tay xoắn xuýt, chần chừ mở miệng:

- Anh.. Anh có rảnh không?

Như thể được đại xá, giám đốc Hà mừng rỡ quay người lại, khuôn mặt lạnh băng bẩm sinh bỗng chốc bừng sáng cùng vui vẻ, môi nhếch lên một độ cong nhỏ khó phát hiện, đến ngay cả bản thân chủ nhân có lẽ cũng không biết.

- Anh muốn ở lại một chút không? Tôi muốn mời anh một ly cà phê, nếu không gấp.

- Được.

- À! Vậy chờ tôi một chút nhé!

Cô vội lấy chiếc điện thoại, nhanh tay bấm nút gọi, một tràng tiếng hát thoát ra khỏi chiếc loa. Thời gian chậm chạp trôi qua, cô sốt ruột lẩm bẩm gì đó, chợt cô vui mừng la lên:

- Tiểu Lam, bên này.

Cô vẫy vẫy tay nhìn về phía đối diện, một cô gái thanh tú và năng động chạy tới. Tay của cô bị nắm lấy lắc qua lắc lại, tiểu Lam rất nhanh bị nhéo vào tay, ánh mắt như gϊếŧ người của cô nhìn người bạn của mình, lên tiếng:

- Anh Uyên, cậu ấy là tiểu Lam, bạn học của em, anh từng thấy lúc ở trường Đông Phương.

- Chào cô, tôi là Hà Uyên, rất vui khi được gặp lại cô.

- A ha ha ha! Tôi rất vui vì gặp lại na.. À, gặp lại anh Hà, ha ha..

- Tiểu Lam, cậu nói chuyện với anh ấy một lát, tớ sẽ quay lại. Anh Uyên này, anh chờ tôi một lát được chứ? Tôi sẽ ra ngay.

Cô nhìn anh rồi lại khẽ liếc mắt cô bạn, tiểu Lam vui vẻ cười đáp lại. Bóng của cô dần khuất sau cánh cổng bệnh viện, tầm mắt của giám đốc Hà mới thu lại, chợt bắt gặp ánh nhìn chòng chọc thăm dò của cô gái bên cạnh, anh lên tiếng:

- Lúc mới chạy tới đây, tôi có thấy một cửa tiệm cà phê.

- Ồ! Vậy chúng ta đến đó chờ Vấn Vấn, anh đỗ xe ở đây cũng được.

Giám đốc Hà gật đầu, người bước trước kẻ bước sau, khiến người đi đường tò mò nhìn ngó, phần lớn là chị em phụ nữ với ánh mắt sáng như sao quét qua, nhưng lại xuất hiện một bức tường mang tên "tiểu Lam" che chắn, ánh mắt đáp trả của cô lia lại. Một mùi súng đạn lan tràn, khói lửa bay tứ tung, nhưng nhanh chóng đã phân được thắng bại, đã đến địa điểm hẹn.

- Cô muốn uống gì?

- Tôi muốn uống.. Một ly trà sữa.

- Được.

- Anh thích Vấn Vấn? Có muốn nói chuyện về cậu ấy không?

Giám đốc Hà bỗng đứng lại, nheo mắt nhìn tiểu Lam, khiến cô gái nhỏ bỗng rụt lại hoảng sợ, nhưng vẫn can đảm nhìn thẳng đôi mắt của anh, giám đốc Hà khẽ lên tiếng:

- Tôi yêu cô ấy. Thật vinh hạnh khi được nói chuyện cùng cô, tiểu thư Lam.

Tại bệnh viện trung tâm thành phố Y, cô gái tức tốc đến phòng được nói tới. Đứng trước cửa điều chỉnh hơi thở, cô bình tĩnh bước vào.

- Em về rồi đấy à! Mẹ đang trong phòng phẫu thuật, dự kiến 2 giờ là xong rồi. Ba đang ở đó với mẹ, chị chuẩn bị về lấy cơm đây.

- Mọi thứ ổn cả chứ?

- Cũng may là được phát hiện kịp thời, bác sĩ nói chỉ cần trễ một ngày, dù có bác sĩ giỏi cỡ nào cũng không giúp được. Phải cảm ơn người bạn của em đã cho chúng ta vay, em phải mời cậu ấy về chơi đấy.

- A.. Vâng!

- Nghỉ ngơi đi, đi đường mệt mỏi còn gì.

- Không, em có hẹn với tiểu Lam, cậu ấy có chuyện cần nói. Em qua gặp ba một chút.

- Vậy tùy em, kêu cả con bé chút nữa ăn cơm chung.

- Vâng.

Cô lặng lẽ dõi theo bóng dáng chị gái biến mất ở góc ngoặc, mới chậm rãi bước đi. Đứng trước cửa phòng mổ, cô khẽ cất tiếng:

- Ba, con về rồi.

Người đàn ông trung niên khẽ ngẩng đầu, mái tóc bạc rung động, ông mỉm cười nhìn cô, vẫy vẫy tay chỉ ghế bên cạnh mình. Cô cụp mắt đi tới ngồi xuống. Buổi trò chuyện của hai người diễn ra im lặng và nhanh chóng, cô lên tiếng:

- Con có hẹn với tiểu Lam, buổi trưa con sẽ trở lại. Ba cũng đừng quá sức, tối nay con ở lại với mẹ.

- Ừ, con đi làm cũng cực khổ, đừng cố gắng quá.

- Vâng, con đi đây.

Tạm biệt xong, cô liền vội vã bước đi, gần như chạy khỏi bệnh viện, bỗng dừng lại ở cánh cổng, cô vội mở điện thoại, đôi mắt sáng lên rồi lại tắt, khuôn mặt mất mát bước đi.

- Ở đây này, chờ cậu mãi.

- Ừ, xin lỗi. Anh ấy?

- Giám đốc Hà về rồi, có cuộc gọi gấp lắm, không nhận được tin nhắn nào à?

- Có.. Khoan đã, giám đốc Hà?

- Cậu không biết anh ấy là giám đốc của Ax hả? Đối tác làm ăn của công ty cậu mà!

- Đúng rồi.. Cho nên ngày hôm đó, là vậy sao?

- Này, cậu nói to lên, tớ nghe nữa. À mà thôi! Quan trọng hơn, cậu mau khai nhanh, giám đốc Hà tỏ tình với cậu đúng không?

Cô gái như đang lạc vào thế giới của chính mình, cứ tự lẩm bẩm nói một mình, bỏ rơi cô bạn đang chất vấn đối diện. Tiểu Lam bực bội nhéo má cô, cô gái vội giật mình kêu lên:

- Ây da! Đau lắm đó, cậu đang làm gì vậy?

- Ai biểu cậu không trả lời, mau nói thật, giám đốc Hà có tình cảm với cậu.

- A ha ha ha.. Cậu nói gì vậy?

- Đừng chối, anh Hà thừa nhận rồi, cậu còn không nhận.

- Ca.. Cái gì? Cậu nói chuyện với anh ấy?

- Nếu không sao nghe được chuyện động trời như vậy, cậu cũng nên suy nghĩ về vấn đề này đi, cho anh ấy cơ hội?

- Tớ đâu có nói không cho, chỉ là..

- Cậu lại lo lắng gì tớ biết, đáng lẽ tớ không nên nói anh ấy là giám đốc mới phải.

- Tiểu Lam!

- Cậu ngốc lắm, tớ đã quan sát giúp cậu rồi, giám đốc Hà là cực phẩm đấy. Anh ấy rất chân thành và kiên định khi tuyên bố yêu cậu, là yêu đấy không phải thích nhá. Còn rất có định lực, cậu nhớ lúc gặp ở trường không? Anh ấy còn không thèm nhìn Thanh Thanh một tí luôn ấy, dù rất không muốn nhưng phải nói thật là cậu ta rất đẹp, con gái còn thích nữa là.. Cho nên, anh ấy có lẽ lúc ấy anh ấy đã để mắt tới cậu.

Tiểu Lam nói một hồi, vội chụp lấy ly nước uống ừng ực. Cô gái ngẩng người nghe cô bạn phân tích, xong lại rất chăm chú nhìn chằm chằm, tiểu Lam lại lên tiếng:

- Với vả Vấn Vấn, anh ấy đã tự lập mở một cửa hàng violon đấy, cũng nhờ vào tài năng mà được mời vào công ty Ax, quá là tài giỏi còn gì. Còn có, anh ấy cư xử rất có chừng mực với phái nữ. E hèm! Nếu là người lạ, không nhìn liếc một cái nào, đi thẳng, nếu là tớ - bạn thân của người con gái giám đốc Hà yêu, tận tình gọi giúp đồ uống, nói chuyện đúng mực không khách sáo quá cũng không quá câu nệ, nếu muốn nhờ sự giúp đỡ, liền không ngại hạ mình với tớ. Cậu nói xem, một người đàn ông tuyệt đúng không? Điều quan trọng là, anh ấy không chần chừ mà khẳng định tình cảm với cậu, không chối hay nói vòng vo, một người thẳng thắng và trách nhiệm, chắc chắn cũng rất chung tình, quá hiếm quá hiếm..

Nói xong, Tiểu Lam khẽ gật gù như chú gà bị rù, cô gái đang bận lòng cũng phải bật cười, nụ cười tan vào trong những tia nắng yếu ớt của những ngày gần cuối thu, một buổi sáng lại kết thúc.