Chầm Chậm Vương Vấn​

Chương 5

Lá thư thứ bảy

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi anh,

Trời đã vào thu, em bỗng thấy mình nhạy cảm hơn. Nhìn những cái cây đang chuẩn bị rời khỏi cuống, em lại muốn xem tập cuối phim "Năm ngón tay", dù đã xem nhiều lần, dù luôn kết thúc bằng việc khóc sướt mướt. Anh nhớ cẩn thận, coi chừng bị cảm lạnh nhé!

Thân ái,

Cô gái thích khóc.

* * *

Mùa thu, ngày trở nên ngắn hơn, không khí cũng bắt đầu se lạnh, cô gái cuộn mình nằm trong chăn, ngủ say hưởng thụ trong ngày cuối tuần.

Reng.. reng.. reng.. reng.. reng..

- Ai gọi vào sáng sớm thế này, ồn chết đi được.

Cô vất vả bò khỏi giường, khó khăn mở mắt tìm chiếc điện thoại vẫn kiên trì reo từ nãy giờ, có vẻ người gọi cũng đã cân nhắc đến người nhận nó.

- Alo..

- Cậu vẫn còn ngủ? Tỉnh táo lên nào, có nhớ thứ sáu là ngày gì không?

- Là thứ sáu chứ ngày gì.

Cô ngáp một cái rõ dài, tay cũng không buồn che miệng, tóc tai bù xù như tổ quạ, khẽ ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim dài chỉ tới số 9.

- Tớ biết là cậu không nhớ, nên hôm nay tiểu thư đây mới gọi cho cậu đây, mau cảm ơn tớ đi.

- Chị hai à! Mau vào chủ đề chính đi, nếu không tớ cúp máy.

- Biết rồi, thứ sáu là kỉ niệm 20 thành lập trường cấp 2 Đông Phương, cậu phải về tham dự đấy.

- Tớ không biết nữa, để tớ gọi xin trưởng phòng, nếu được tớ nhắn tin cho cậu.

- Ầy.. Gọi không được hay sao?

- Tạm biệt.

- Ấy.. Khoan..

Cô gái dứt khoát nhấn nút tắt, chậm chạp bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Cô pha một cốc socola nóng, nấu một bát mì có đập một quả trứng, lại thêm vài lát cà chua, bữa sáng đã hoàn thành. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cô thẫn thờ nhìn bầu trời đầy mây, trời lại sắp mưa!

Buổi sáng thứ sáu, cô có mặt tại thành phố Y, nơi sinh ra và lớn lên, cũng là nơi cô có nhiều kí ức không tốt đẹp nhất. Nhìn cảnh vật xung quanh, cảm giác bồi hồi cùng chán ghét lẫn lộn khiến cô buồn bực, cô có nên quay về không đây?

- Vấn Vấn.

- Tiểu Lam.

- Bạn bè lâu ngày gặp lại, cậu phải vui vẻ lên chứ?

- À!

- Thôi đi đi, cậu đã ăn sáng chưa? À, ha ha, chúng ta đi ăn đi, tớ cũng chưa ăn. Cậu có cần về nhà cất đồ không?

- Có, tớ về trước, 8 giờ đến trường sau.

- Ừ, thế cũng được, vậy gặp cậu ở trường.

Cô vẫy tay đáp lại, đi về hướng bên trái, nhìn con đường xung quanh, ánh mắt khẽ sáng lên rồi lại biến mất. Khoảng 15 phút sau, cô đứng trước ngôi nhà cấp bốn có cánh cổng màu trắng bình thường, thở dài bước vào.

Trường cấp hai Đông Phương, mỗi năm đón trở lại gần 1000 học sinh, được trang bị các thiết bị cần thiết cho công việc giáo dục những nhân tài cho đất nước. Nó được xây dựng cách đây 20 năm vì các trường ở khu vực này bị quá tải.

- Ở đây.

Giữa sân trường đầy nhóc những cô cậu học trò, cô gái khó khăn bước qua, cố gắng không trở thành trung tâm của sự chú ý. Cô nhanh chóng nhìn thấy hàng ghế dành cho cựu học sinh và cánh tay cô bạn đang nhiệt tình vẫy vẫy.

- Sao? Thấy thế nào?

- Cũng không khác mấy.

- Ồ! Là Vô Vấn đấy sao? Lâu quá không gặp cậu, cậu còn nhớ tớ chứ?

Cuộc đối thoại bị cắt ngang, cô nhíu mày nhìn người có giọng nói thánh thót quấy rầy hai người họ, cánh tay bị đυ.ng một cái, cô gái bên cạnh khẽ nói:

- Là Thanh Thanh, con gái hiệu trưởng tiền nhiệm mấy năm của chúng ta ấy.

- Tất nhiên là nhớ chứ! Hoa khôi của trường Thanh Thanh đúng chứ?

- Hì hì, cậu cũng không thay đổi dù đã qua bao nhiêu năm rồi. Tớ có dẫn vị hôn phu của tớ về tham dự, cậu đã có bạn trai chưa?

- À! Tớ không bận tâm lắm, cũng chỉ mệt mỏi cùng phiền phức, không có cũng chẳng sao!

- A ha ha, vậy sao? Nhưng anh ấy của tớ rất giỏi, còn đảm đang..

- A! Thanh Thanh, đến lượt cậu phát biểu kìa.

Cô nàng cười ngọt ngào nhìn bạn trai kế bên, rồi lại cười đắc ý nhìn bọn họ, bước đi như hoa hậu lên khán đài.

- Ôi trời! Xem cô ta vênh váo kìa, làm y như mình là hoa hậu hay người mẫu? Có bạn trai thì thế nào? Tớ chống mắt xem cô ta thế nào, hừ! Để xem được bao lâu.

Cô chỉ lắc đầu, cười véo má cô bạn, không buồn nhìn lên cô gái xinh đẹp, quyến rũ bên trên, chỉ thì thầm nói chuyện với người bên cạnh.

- Này! Vấn Vấn, người đàn ông điển trai kia là ai nhỉ? Đâu phải học sinh trường này.

- Làm sao cậu biết được người ta không học trường này chứ?

- Cậu cứ đùa, tớ đã xem toàn bộ hình chụp tốt nghiệp từ năm đầu thành lập trường, người đẹp trai vậy mà tớ có thể quên được à!

- Cậu lúc đó mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà đã mê trai thế rồi à?

- Nói vào chuyện chính đi, cậu có biết anh ta không?

- Cậu không biết làm sao..

Cô gái buồn cười nhìn lên bục phát biểu, hiện đã được thay thế bằng người đàn ông từ bề ngoài đến khí chất đều ưu tú, có thể nói là nổi bật nhất nơi này, câu còn chưa nói xong lại bị nghẹn nuốt ngược trở lại. Cô lắp bắp kinh hãi:

- Là anh chàng trong siêu thị.

- Gì? Cái gì trong siêu thị?

- À! Tớ có tình cờ gặp anh ta ở siêu thị, khi đang hăng hái lấy túi rau cải thảo cuối cùng có trên kệ.

- Gì? Cậu cướp của nam thần hả?

- Hả? Tớ cũng đâu phải người không hiểu lý lẽ như vậy, anh ta nhường lại cho tớ có được không!

- Ấy.. Không phải nam thần đang đi về phía chúng ta đấy chứ?

- Hả?

- Tôi có thể ngồi ở đây được không?

- À! Được, anh cứ tự nhiên.

- Cậu cũng tốt bụng quá nhỉ?

Cô cắn răng nói từng chữ, buồn bực nhìn cô bạn đang nhìn không chớp mắt người đàn ông vừa ngồi xuống ghế bên cạnh, bỗng ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn cô, cánh tay ai đó lại níu áo cô.

- Sao vậy? Không phải vui quá hóa rồ chứ?

- N.. Này cậu.. không thấy ánh mắt nam thần rất đáng sợ à? Mẹ ơi, sao lạnh thế nhỉ?

- Hả? Đáng sợ? Ở đâu cơ?

Cô tò mò nhìn lại người kia, lần này anh ta quay mặt đi, khiến cô càng nhìn lâu hơn. Cục diện bị phá vỡ bởi tiếng nói thanh thoát vang lên:

- Cậu quen ngài Hà Uyên sao?

- Chỉ là từng gặp một lần.

- Có chuyện gì sao?

- Ha ha.. không có gì?

Cô ngạc nhiên nhìn lướt qua hàng ngàn cặp mắt lén liếc về phía này, bỗng rùng mình, lo lắng đẩy cánh tay của người bên cạnh. Cô bạn nhún nhún vai như trả lời, thì thầm:

- Có gì tớ hỏi thăm, báo lại thông tin nam thần cho cậu.

Sau buổi lễ, cô nhanh nhẹn chạy mất hút, ở nhà một ngày, chủ nhật đã có mặt tại phòng trọ của mình. Ngồi yên vị ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, cô hạnh phúc nhìn trời có nắng đẹp, một ngày cuối tuần yên bình bắt đầu.