Chầm Chậm Vương Vấn​

Chương 2

Lá thư thứ ba.

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi anh,

Em là một người mâu thuẫn. Em thích cô đơn nhưng lại muốn ai đó kề bên, muốn yên tĩnh nhưng lại sợ sự yên lặng, muốn được ai đó hiểu mình, nhưng lại ghét người khác tới gần. Anh biết không? Em bỗng muốn kết bạn với một người, cậu ấy nổi bật và nhiệt tình, trái ngược với em, em nghĩ em có phần ghen tị cùng ngưỡng mộ với cậu ấy. Anh nói xem, em có nên làm quen với người ta không?

Anh có thắc mắc vì sao em lại viết thư tay không? Anh thấy ngớ ngẩn khi ở thời đại này rồi mà còn lạc hậu vậy phải không? Nhưng em muốn anh được biết những điều đã từng xảy đến với em, như em cũng thật sự rất muốn được biết nhiều điều về anh vậy. Anh sẽ sẵn lòng cho em biết chứ?

Thân ái,

Người mong được biết về anh nhất.

* * *

Hôm nay là một buổi sáng thứ sáu đẹp trời, ngoài công viên đầy người qua lại, có người dắt chó đi dạo, có vài cụ già tập dưỡng sinh, cũng có vài thanh niên trẻ tuổi chạy bộ buổi sáng.. nhưng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn theo trình tự thường ngày, cô gái đang đi bộ thông thả trên đường. Sau một lúc, cô dừng trước chiếc ghế đá, thưởng thức chiếc bánh bao nóng hổi. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô khẽ mỉm cười ngắm nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, chợt một con bướm thu hút sự chú ý của cô, say mê theo dõi đến mức muốn đứng lên đi theo, bỗng cô khựng lại, đôi mắt ánh lên tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh biến mất.

- Cậu ta mua bánh ngọt thì có gì lạ đâu. Đi làm thôi!

Cô nhún vai, thản nhiên đi thẳng. Chiếc xe buýt màu xanh lại tiếp tục hành trình quen thuộc đến ngán ngẫm của mình, chở cô gái đến địa điểm cũng đã nhìn đến phát chán rồi. Một ngày làm việc lại bắt đầu.

- Vô Vấn, cậu ăn bánh ngọt không? Nó có vị khá ngon. Sao.. sao thế? Mặt tớ dính gì à?

- À.. a! Không có gì, cám ơn cậu, nhưng vậy có lẽ..

- Đừng ngại, xem như quà gặp mặt, nhé!

- Vậy cám ơn nhiều.

Cô có chút cứng nhắc nhận lấy, nhưng miệng lại nhếch lên rõ ràng, nhìn đôi mắt sáng lên của người đối diện, cô rất thành thạo đảo mắt nhìn máy tính trên bàn. Anh chàng vui vẻ ngồi xuống chỗ làm việc kế bên người nhận bánh ngọt.

- Xuống căn - teen cùng không?

Cô ngẩng đầu nhìn người lên tiếng, trên khuôn mặt vẵn là nụ cười hiện hữu thường thấy, khẽ lắc đầu trả lời, cô lại vùi đầu vào đống tài liệu, tay không ngừng nghỉ làm việc tích cực.

- Đi ăn đi, Hy.

- Đến đây.

Mệt mỏi đấm đấm vai, cô nhìn quanh văn phòng không người, lại nhìn hồ sơ vẫn còn chất đống trên bàn, chậm chạp lấy hộp cơm trong túi, cô buồn buồn bỏ trở lại, chống cằm nhìn cửa sổ.

- Cho cậu này.

Không có tiếng đáp lại, chàng trai sốt ruột vỗ vai cô, lúc này người mới quay lại. Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau, chớp lại chớp, không khí bỗng có chút ngượng ngùng, cô hắng giọng lên tiếng:

- Cậu không đi ăn? Sao lại đứng đây?

- À thì thấy cậu chưa ăn, cho nên..

- Diệp Hy, cậu luôn đối tốt với người khác như thế à?

- À.. vì thích cậu.. a không, ý tớ là khi mới gặp tuy không nói được câu nào, nhưng tớ lại có cảm giác cậu rất tốt.

- Hử?

- Một phần là vì cậu khá giống em gái tớ..

Chàng trai đỏ mặt sờ má, giọng nhỏ dần đến không còn âm thanh gì, chỉ có môi vẫn mấp máy. Cô đứng hình nhìn cậu chăm chú, môi lại không tự chủ bật cười, tay vẫy vẫy người đứng đó, rồi rất tự nhiên xoa xoa đầu, nói:

- Diệp Hy, cậu có thể làm bạn với tớ chứ?

- Được. Vậy tớ lại giới thiệu lần nữa nhé! Tớ là Diệp Hy, 24 tuổi, độc thân, rất vui vì được làm bạn cùng cậu, xin cậu giúp đỡ nhiều nhiều cho tớ.

- Tớ là Hạ Vô Vấn, 24 tuổi, ế bền vững, nhờ cậu giúp đỡ.

Không khí giữa hai người xa lạ bỗng hòa hợp kì lạ, cười cả buổi mới nhận ra chưa ăn cơm, họ mới bận rộn xử lý đồ ăn, nếu không trong thời gian làm việc còn lại sẽ có người xỉu trên bàn.

Ngoài kia, những cơn gió khẽ xì xào qua những kẽ lá, cuốn bay mọi thứ vào không trung, như muốn vươn tới bầu trời cao xanh thẳm.

Lá thư thứ tư.

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi anh,

Em cô đơn, thích yên tĩnh. Em không muốn đi bất cứ đâu nếu không cần thiết, đi chơi cũng không. Em ngại thay đổi và cũng chẳng muốn thay đổi.. Thật tình cờ khi em biết được, em là một trong những người thiếu thốn về tình cảm. May mắn khi giờ, em đã quen biết một người bạn rất tốt. Anh đừng lo lắng nhé! Em luôn luôn và mãi vẫn chờ anh xuất hiện.

Thân ái,

Cô gái muốn gặp anh nhất.

* * *

Trong cửa tiệm bánh âu, cô gái đảo mắt nhìn khắp quán, như tìm kiếm ai đó, rất nhanh cô đã thấy người đang tiến về phía mình. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay sọc lam, quần jean đen cùng đôi giày Nike năng động, gương mặt vẫn vui vẻ như lần đầu gặp. Cô lên tiếng:

- Nhớ người ta đến vậy cơ đấy!

- Đi đến bàn ngồi đi.

Anh chàng đỏ mặt kéo cô về chỗ ngồi. Cô tròn mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn, liếc nhìn đầu sỏ vẫn cười nhiệt tình, đôi mắt tròn khẽ chớp chớp mấy cái, giống chú cún đang chờ được chủ khen thưởng. Cô bật cười, nói:

- Cậu tính làm tớ bội thực bánh ngọt? Nếu tớ mà nhập viện cậu phải trả tiền viện phí.

- Được.

- Đã tiến triển đến đâu rồi.

Cô chỉ lắc lắc đầu chào thua, bắt đầu chén đồ ngọt, không quên mục tiêu chính của buổi nói chuyện hôm nay. Anh chàng như chột dạ liếc nhìn người đứng quầy đang tươi cười với khách, nét mặt bỗng xịu xuống, ủ rũ nhìn ly cà phê trong tay.

- Cậu đã hỏi tên của người ta chưa? Xin số điện thoại?

- Tớ không dám. Cứ mỗi lần thấy anh ấy, tớ chỉ cười rồi đi thôi. Mỗi lần muốn mở miệng lại cà lăm đứng đờ một chỗ..

- Thật không tưởng tượng được một người nhiệt tình, luôn là tâm điểm của đám đông lại xấu hổ trước người mình thích cơ đấy.

- Vấn Vấn, phải làm sao đây. Anh ấy đâu phải gay chứ! Anh ấy sẽ ghét và kì thị tớ.

- Tớ là hủ nữ, không kì thị cậu đâu.

- Cậu không phải anh ấy.

- Cậu đâu phải gay, chỉ là người cậu thích là đàn ông thôi.

- Thế thì khác gì nhau.

- Khác chứ, cậu đâu có rung động với ai khác đâu. Anh ấy mới là người khiến cậu bị bệnh tim đúng không? Cậu chỉ là gặp đúng người thôi, khác là người đó cũng cùng giới tính với cậu. Vả lại, anh ta mà làm vậy, thì không xứng đáng với tình cảm mà cậu dành cho anh ta, đỡ phải ngày nào cũng chạy tới đây, tiết kiệm cả đống thời gian và tiền bạc.

Cô nói với giọng bình thản đến tự nhiên, xong lại tiếp tục chiến với mấy chiếc bánh. Anh chàng ngẩng người, có lẽ đang ngẫm nghĩ trong lòng. Sau một thời gian tưởng chừng như vài tiếng, anh ta đứng lên, bước đi đầy mạnh mẽ, nhưng cánh tay nắm chặt thành nắm đấm đang run run đã phản lại anh. Cô gái có vẻ không quan tâm, hay đang quá lo lắng không dám nhìn?

- Vấn Vấn.. tớ.. tớ thành công rồi!

- Ể! Kể tớ nghe xem.

Chàng trai dũng cảm dường như đã cố gắng không nhảy cẩng lên, vội vàng đi đến bên bàn, chưa kịp ngồi xuống đã lắp bắp reo lên, giọng còn run sau "cuộc chiến" lúc nãy.

- Anh ấy.. anh ấy có chút bối rối khi nghe tớ nói tình cảm của mình, nhưng không ghét tớ. Anh ấy còn cho tớ số điện thoại nha! Anh ấy tên là Lãnh Ngạo, cái tên thật hay.

- Vậy thì tốt rồi, đây là quà cho sự nổ lực cũng như để chúc mừng cậu.

- Cám ơn.

Hai người rời khỏi, anh chàng trước khi đi còn không quên liếc trộm người ta một cái, lại bị phát hiện còn tặng kèm thêm ánh mắt dịu dàng và nụ cười lấp lánh, chắc là tim người nhận đã muốn nhảy khỏi l*иg ngực vì sung sướиɠ rồi.

Trong ánh chiều tà, bầu trời như được nhuộm một màu đỏ rực, chầm chậm biến mất nơi chân trời xa xa.