Chầm Chậm Vương Vấn​

Chương 1

Lá thư thứ nhất:

Ngày.. tháng.. năm..

Gửi người đàn ông của em ở tương lai,

Anh có thể không đẹp trai hay giàu có, nhưng anh có thể yêu em như chính bản thân mình được không? Em cũng sẽ yêu anh như vậy.

Anh có thể không có bằng cấp cao, nhưng hãy có ý chí cao để tạo dựng hạnh phúc của chúng ta được không? Em cũng sẽ thực hiện ước mơ của mình, cho dù chỉ là từng chút một vì anh.

Em có thể không xinh đẹp hay thông minh, lười biếng lại ham ăn, nhưng anh có thể vị tha và bao dung khuyết điểm của em được không? Em sẽ cải thiện bản thân mình vì anh.

Liệu chúng ta có thể tìm được nhau trong hàng triệu người, hàng trăm cuộc gặp gỡ?

Thân ái,

Cô gái của anh.

* * *

Một buổi chiều mùa hè nóng bức, những tia sáng cuối ngày đang dần biến mất nơi chân trời phía xa, trong tòa nhà cao tầng gần đó, nhân viên lục tục chuẩn bị ra về. Trên tầng 3 tòa nhà, phía sau cánh cửa kính nặng nề vang lên tiếng la mắng của một người đàn ông, gương mặt vì tức giận mà đỏ lên, hàng lông mày nhíu chặt nhìn hồ sơ trên bàn.

- Cô nói xem, tại sao lại thế này?

- Thật xin lỗi, trưởng phòng.

- Cô lúc nào cũng chỉ có câu này. Thôi! Lần sau làm việc phải cẩn thận hơn biết chưa? Sửa hết báo cáo rồi có thể ra về.

- Vâng, trưởng phòng.

Cô gái nhẹ nhàng mở cửa rồi khép cửa. Đưa mắt nhìn văn phòng chỉ còn vài người, cô cúi mặt bước về chỗ ngồi, nhìn đồng hồ trên bàn, khẽ cắn môi.

Bầu trời nhanh chóng khoác lên mình một màu đen kịt, những vì sao lấp lánh trên cao, sáng rực rỡ. Trong căn phòng duy nhất còn sáng đèn, người duy nhất ở lại đang chăm chú nhìn màn hình, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím máy tính, tiếng "lách cách" vang lên rõ ràng trong không gian vắng lặng.

- Cuối cùng cũng xong, chết.. chuyến xe buýt cuối cùng.. a! Điện, phải tắt đèn.

Chiếc xe buýt màu xanh chạy băng băng trên con đường nhựa đông đúc xe cộ, hòa vào chúng rồi nhỏ dần nhỏ dần, cho đến khi chẳng còn thấy bóng dáng nó đâu cả.

Ở một ngôi nhà ba tầng cũ, ai cũng có thể tìm thấy chúng ở bất cứ đâu trong thành phố này, ưu điểm lớn nhất của nơi này là tiền thuê rất rẻ. Nơi góc trái tầng hai, dù không còn ánh sáng, ta vẫn có thể thấy nơi bậu cửa sổ, người con gái có mái tóc ngắn ngang vai đang dựa thân mình vào đó.

Reng.. reng.. reng..

- Con nghe.

- Vâng, con biết rồi. Mẹ ngủ sớm đi, không cần lo cho con, cuối tuần con sẽ gửi tiền về. Vâng, con cúp máy đây.

Cô nhìn chiếc điện thoại đã tắt, mắt long lanh như chực rơi nước mắt tới nơi, nhưng đôi tay gầy nhỏ lại mạnh mẽ gạt đi, đôi mắt nhìn lên cao, môi lại ngâm nga một giai điệu nào đó.

Lá thư thứ hai

Ngày.. tháng.. năm

Gửi anh,

Em là một cô gái không thú vị. Em luôn có một giấc mơ. Em mơ mình được ngắm mây trôi cả ngày, tưởng tượng đủ thứ hình dạng của chúng, em sẽ viết lách, pha một tách trà ngon, thưởng thức những chiếc bánh ngọt thơm phức. Anh có thấy em rất nhàm chán không? Em đã từng muốn bỏ tất cả lại phía sau, chạy đến một nơi thật xa và biến mất. Nhưng em không làm được, chiếc l*иg giam mang tên trách nhiệm đổ ụp lên em, mang em rời xa ước mơ và sự tự do. Anh có thể cho em mượn cánh tay, kéo em đến tương lai có anh được không?

Thân ái,

Cô gái muốn viết ước mơ cùng anh.

* * *

Một ngày mới lại đến, ánh sáng nóng cháy của mặt trời lại phủ xuống trái đất, cô gái lại bắt đầu bữa sáng với chiếc bánh mỳ cùng một chai nước khoáng. Chen chúc một hồi trên chiếc xe buýt như thường lệ, cô bước vào văn phòng với gương mặt bình thản đến kì lạ, không chớp mắt một cái với ai khác, chỉ hơi cúi đầu bước vào thang máy. Khi bước ra thang máy, cô lại càng ngoan ngoãn bước nhanh đến nơi mình phải đến.

- Phù! Đến nơi an toàn.

- Nè, nè! Hôm nay, có nhân viên mới đến phòng chúng ta đấy, nghe nói là du học nước ngoài về đó, lại còn là nam nha!

- Tui biết hồi hôm qua rồi bà ơi!

- Ui! Thế hả.

Cô vừa đặt mông xuống ghế, gần cách vách cô lại vang lên tiếng thì thầm của hai cô gái khác, mỗi cô đều mang vẻ đẹp riêng nhưng lại bị che mất bởi lớp phấn dày cộm.

- Mọi người, tập trung nào. Đây là nhân viên mới của phòng chúng ta, cậu ấy là Diệp Hy.

- Chào mọi người, tôi là Diệp Hy, mong mọi người chiếu cố.

- Tất nhiên rồi.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?

- Cậu mới đi du học về à?

- Được rồi, được rồi, cái này hãy hỏi sau đi. Chị Vương, nhờ chị hướng dẫn cho cậu ấy.

- Vâng.

Một buổi làm việc cũng kết thúc, cô gái cũng nhanh nhẹn lách mình khỏi đám người nhiệt tình hỏi han của người mới ngồi kế bên, cầm hộp cơm đã chuẩn bị sẵn trên tay định bước đi, tay bỗng bị ai đó nắm lấy.

- Cậu có muốn cùng đi ăn trưa không?

- Em ấy không đi ăn đâu, đúng không?

- Phải, cám ơn.

- A.. này!

Cô cũng không buồn để tâm đến tiếng nói phía sau, chạy như trối chết về phía trước. Cô đi lên cầu thang bộ, ngồi bệt xuống bậc thang gần đó, khẽ chau mày như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng như thông suốt, cô cũng cặm cụi ngồi ăn.

Thời gian như con thoi vụt chạy, thế mà đã hết một ngày nữa. Văn phòng vang lên tiếng thảo luận đầy vui vẻ, giọng nam có, giọng nữ có, ngay cả vị trưởng phòng nghiêm nghị cũng cười hiền lành đứng đó.

- Vô Vấn, cùng đi với mọi người cho vui. Em có thể ăn rất nhiều thứ đấy.

- Đúng vậy, hôm nay là tiệc chào mừng tớ tới làm việc ở đây, xem như để làm quen mọi người.

- Thật xin lỗi, em có việc bận nên không đi được, mọi người đi ăn vui vẻ.

- Vậy được rồi, mai gặp lại.

- Vâng.

Cô gái dõi theo mọi người bước ra cửa, bỗng ánh mắt chạm phải ánh mắt sáng lấp lánh của người nào đó nhìn lại, giật bắn mình, đảo mắt lại chiếc bàn, vội dọn dẹp giấy tờ rồi lại như vô ý liếc về phía cửa. Đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng, đôi chân theo quy luật bước đi. Cô lại theo trình tự như thường lệ về nhà. Đi vào căn phòng quen thuộc, cô liền nằm phịch xuống, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm:

- Lại một đêm nữa.