"Tiểu Công Chúa cố lên, cố lên." Mọi người xung quanh cổ vũ reo hò rất náo nhiệt. Tiểu Công Chúa-Lý Lạc Yên đang đua ngựa. Lý Lạc Yên dũng mãnh ngồi trên lưng ngựa, nàng giật mạnh dây cương, hô một tiếng, nhanh chóng về đến đích giật được quả cầu."Tiểu Công Chúa thắng rồi, Tiểu Công Chúa lợi hại quá." Mọi người reo hò vỗ tay khen ngợi. Lý Lạc Yên ngồi trên lưng ngựa, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt nàng. Tiếng ngựa hí từ xa vang tới, là Lục Xuyên. Hắn dừng ngựa, chạy đến quỳ xuống, nói:
"Thần Lục Xuyên tham kiến Tiểu Công Chúa, mời Tiểu Công Chúa hồi cung."
Lý Lạc Yên vui vẻ khoe quả cầu trên tay, nàng đắc ý nói:
"A Xuyên, ngươi xem, cuộc thi đua ngựa lần này bổn Công Chúa thắng rồi."
Lục Xuyên mỉm cười nhận lấy quả cầu nàng đưa. Sau đó hai người cùng nhau trở về.
Lý Lạc Yên là Công Chúa duy nhất của Tây Thiên, được Thánh Thượng vô cùng sủng ái, từ bé Lý Lạc Yên cậy được cha sủng ái nên vô cùng kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất.
Nàng bước Đế Thượng Cung, thấy Thánh Thượng đang chuyên tâm công vụ, nàng rón rén đi tới bịt mắt Thánh Thượng, tinh nghịch nói:
"Đoán xem con là ai?"
Thánh Thượng ngay lập tức nhận ra, mỉm cười giả vờ không biết.
"Là yêu quái."
Lý Lạc Yên hờn dỗi, dậm chân.
"Không phải."
Thánh Thượng ậm ừ hồi lâu, xoay người lại.
"Là Tiểu Công Chúa của ta."
Lý Lạc Yên hài lòng cười vui vẻ, nàng ngồi xuống bên cạnh Thánh Thượng.
"Phụ Vương gọi con có chuyện gì không?Con còn phải đi chơi với A Xuyên."
Thánh Thượng im lặng hồi lâu, bắt đầu nói:
"Mấy ngày trước, quân đội Tây Thiên chúng ta đại bại trở về. Thịnh Triều bọn họ có đại bạc một phát súng có thể gϊếŧ chết một trăm người. Quân ta không đấu lại, thương vong nặng nề.Nếu như không cầu hòa, tính mạng của con dân Tây Thiên phải làm sao đây, Lạc Yên..."
Lý Lạc Yên trầm lặng, nàng cũng hiểu ra gì đó, nàng nắm chặt tay Thánh Thượng, vốn biết trước sẽ có ngày như vậy, thân là Công Chúa một nước, không thể vô trách nhiệm với đất nước.
"Phụ Vương vậy là Lạc Yên phải đi hòa thân?"
Thánh Thượng gật đầu, ông vô cùng thương xót cho đứa con gái duy nhất này, ông biết Lý Lạc Yên và Lục Xuyên có tư tình, vốn định sớm ngày ban hôn, vậy mà...
"Vì Phụ Vương, vì Tây Thiên, con đồng ý đi hòa thân."
Thánh Thượng bất ngờ.
"Con...con...vậy còn Lục Xuyên?"
Lý Lạc Yên thở dài.
"Phụ Vương, nếu con không đi hòa thân, mà gả cho Lục Xuyên, Tây Thiên sẽ sụp đổ, hàng ngàn bách tính vô tội của Tây Thiên sẽ vì sự ích kỉ của con mà hi sinh. Nếu con đến Thịnh Triều hòa thân, Tây Thiên có khả năng vẫn sẽ giữ lại được. Phụ Vương, Lục Xuyên sẽ không trách con đâu, Lục Xuyên là dũng sĩ của Tây Thiên, cũng sẽ không để mặc bách tính."
Thánh Thượng gật đầu, sau đó liền ra Thánh Chỉ, Lý Lạc Yên năm ngày nữa lập tức khởi hành đến Thịnh Triều hòa thân.
Lục Xuyên sau khi biết tin đã chạy đến tìm nàng, kết quả nàng không ở trong cung, đã đi đâu mà không ai biết. Lục Xuyên thân thiết với nàng nhất, hắn biết nàng ở ở đâu, lập tức phi ngựa đến. Nàng đứng trên ngọn đồi cao nhất, đứng về hướng mặt trời, mỉm cười rạng rỡ. Lục Xuyên chạy đến ôm lấy nàng, hai mắt rưng rưng.
"Tiểu Công Chúa, tại sao...tại sao..."
Lý Lạc Yên mỉm cười, nàng nhẹ nhàng lau đi dòng lệ trên gương mặt Lục Xuyên, nàng nhìn ánh mặt trời rực rỡ.
"Lục Xuyên, ngươi tự dưng chạy đến ôm bổn Công Chúa khóc lóc, chẳng ra dáng vẻ của đệ nhất Dũng Sĩ Tây Thiên gì cả."
Lục Xuyên kéo nàng đối diện với mình, hắn không ngừng khóc.
"Tiểu Công Chúa, tại sao lại đồng ý đi hòa thân?"
Lý Lạc Yên cầm lấy tay Lục Xuyên, một tay nàng chỉ hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, chỉ những dòng suối trong mát, thảo nguyên tự do rộng lớn xinh đẹp.
"Lục Xuyên, ngươi xem, những cảnh này có đẹp không?"
Lục Xuyên khẽ đáp:
"Đẹp, rất đẹp."
Lý Lạc Yên mỉm cười, nàng nói:
"Lục Xuyên, nếu bổn Công Chúa không đi hòa thân, cảnh đẹp trước mắt đây sẽ không bao giờ được thấy nữa, thay vào đó là khói lửa chiến tranh, máu chảy thành sông, oán khí khắp trời."
"Lục Xuyên, ngươi cũng không mong Tây Thiên xinh đẹp của chúng ta sẽ biến thành như vậy đúng không?"
Lý Lạc Yến cũng khóc. Lục Xuyên quỳ xuống hành lễ, hắn tuyên bố:
"Lục Xuyên...nhất định hộ tống Tiểu Công Chúa lên đường bình an."
Lý Lạc Yên đỡ hắn dậy, nàng nhìn hắn, sau đó cười nói:
"Bổn Công Chúa ra lệnh cho ngươi đưa bổn Công Chúa hồi cung."
"Lục Xuyên tuân lệnh."
Hôm trước ngày Lý Lạc Yên đi hòa thân, Lục Xuyên dẫn nàng đi chơi. Nhìn nàng vui đùa hồn nhiên trên thảo nguyên bát ngát xinh đẹp, tim hắn rất đau.Nhớ ngày trước khi chưa có chiến tranh, Lý Lạc Yên vẫn là Tiểu Công Chúa ngây thơ hồn nhiên vui đùa, nàng rất tự do, phóng khoáng tựa như ánh nắng ấm áp, lại tựa như băng tuyết giữa mùa đông lạnh giá. Sau một ngày đi chơi, khi trở về Lý Lạc Yên đòi Lục Xuyên cõng, hắn cũng nuông chiều làm theo.
"A Xuyên, bổn Công Chúa có chút sợ..."
"Ai dám to gan bắt nạt Tiểu Công Chúa?"
Lý Lạc Yên cười khúc khích.
"Bổn Công Chúa sợ sau khi đến Thịnh Triều sẽ vô cùng cô đơn, nhàm chán, không giống như ở Tây Thiên tự do tự tại."
Lục Xuyên đáp:
"Tiểu Công Chúa đừng sợ, cho dù là chân trời góc bể, chỉ cần Tiểu Công Chúa cần, thần sẽ luôn ở bên Tiểu Công Chúa."
Lý Lạc Yên cười khúc khích, ôm chặt lấy Lục Xuyên.